Ánh sáng ở U Minh Giới thực nhạt.
Minh Hà di chuyển, vầng sáng bên trên lúc
có lúc không. Trong xe ngựa cái gì cũng có, nhiều nhất là đan dược, nên cho dù
ở lại trong thời gian ngắn kỳ thật cũng không sao.
Nhưng tình huống trước mắt lại không phải
như vậy.
Giang Chiết Liễu không để hai tiểu yêu
làm gì. Chàng không có thói quen phó thác hi vọng cho người khác, hơn nữa hiện
tại tình cảnh cũng không an toàn, chàng còn tốt, A Sở và Thường Càn mới là cửu
tử nhất sinh.
Giang Chiết Liễu sờ sờ vòng ngọc.
Văn ấn bên trên trước đó còn sáng lên vài
lần, sau khi Hà Sở Tự xuất hiện, nó dường như không cảm nhận được nguy hiểm
nữa, an tĩnh trở lại.
U quang chiếu đến, hạ xuống bên cửa sổ.
Tình trạng thân thể Giang Chiết Liễu thật
sự không quá tốt. Đau đớn vẫn còn, không phải đến mức không nhịn được, nhưng
lại quấy rầy mạch suy nghĩ.
Chúc Vô Tâm đột ngột tỉnh lại.
Hắn dường như bị tình cảnh trước mắt dọa cho hoảng sợ, ngơ
ngác nhìn Giang Chiết Liễu bị xích sắt trói lại trên giường. Đối phương một
thân áo quần đơn bạc, mái tóc dài rủ xuống, tấm lưng gầy gò, thật yếu ớt.
Hắn….. đã làm gì?
Chúc Vô Tâm cả người đều choáng váng. Hầu
kết hắn lăn lộn một chút, sau đó tới gần, thấp giọng gọi: "Sư huynh?”
Thời điểm hắn cùng Hà Sở Tự đạt thành
giao dịch, hắn liền biết đối phương có thể thức tỉnh trên thân thể mình, tùy
thời tìm kiếm một chút tự do, nhưng nếu đối phương có hành động gì đó khiến hắn
cực kì bài xích, hai người sẽ phát sinh xung đột.
Chúc Vô Tâm không muốn thừa nhận bản thân
có loại tâm tư này với sư huynh hắn, nhìn vết máu lan trên ống tay áo chàng,
lồng ngực tràn ngập rầu rĩ không vui.
Giang Chiết Liễu nâng mắt im lặng đánh
giá hắn.
“Sư huynh, huynh không sao chứ?” Chúc Vô
Tâm bị nhìn đến mức có chút khó chịu, hắn nâng tay chạm vào mái tóc bạc, thanh
âm nặng nề: "Có phải ngươi không uống thuốc? Nếu ngươi tức giận thì trút
lên người ta này, đừng làm khổ chính mình được không? Thuốc để ở đâu, ta lấy
cho ngươi…”
“Vô Tâm.”
Một tiếng gọi thực nhẹ, còn hơi khàn.
Chúc Vô Tâm không động, hắn nghe thấy
tiếng xiềng xích va chạm, dục vọng chiếm hữu dần lên men, đáy lòng tràn ngập
cảm giác thỏa mãn kì dị.
“Sư huynh, ta ở đây.”
Chúc Vô Tâm nhìn cặp mắt đen nhánh không
chút ánh sáng, mang theo mờ mịt thu vào thân ảnh hắn, khóe mắt đỏ ửng, nhiễm
lên một tia sắc thái trên đôi mắt lạnh băng. Trái tim Chúc Vô Tâm run rẩy, cơ
hồ như quên mất phải hô hấp.
Sư huynh hắn phong hoa tuyệt đại cử thế
vô song, chưa từng lộ ra loại biểu tình này.(MNXX ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).