Rạng sáng mười hai giờ đêm, hai người vẫn giằng co như trước.

Vốn dĩ phụ nữ có thai thì nên đi ngủ, nhưng nằm trên giường ôm gối ôm. Trong ánh mắt tràn ngập vẻ đề phòng, đồng thời cũng mang theo tia tức giận.

Thẩm Mục Thâm đứng ở cuối giường, hai tay ôm ngực. Bởi vì sự khiếp sợ và chống cự của Tề Duyệt nằm ngoài phạm vi của anh, sắc mặt âm trầm.

Đã đoán trước được là Tề Duyệt sẽ bị dọa sợ, nhưng không nghĩ cô sẽ bị dọa đến mức này.

Tâm tình phiền muộn.

"Em không cần biểu hiện sợ hãi như vậy, em trong khoảng thời gian này là an toàn nhất. Dù sao... " Ánh mắt nhìn lướt qua đầu gối ngăn trở bụng cô, "Anh sẽ không cầm thú đến mức làm ra loại chuyện đó với phụ nữ mang thai."

Ai biết ánh mắt của Tề Duyệt trừng càng thêm hung ác.

Muốn có phải hay không lại làm cô nhớ đến lúc đi khám thai nhi định kỳ "Trong thời gian mang thai vợ chồng nên tham khảo tư thế an toàn theo sách tham khảo", cuốn sách nhỏ không rơi ra trong túi anh, thiếu chút nữa cô cũng tin!

Tề Duyệt chỉ vào phương hướng ghế sofa, "Anh đi qua đó."

Biểu cảm Thẩm Mục Thâm thoáng ngẩn ra, sau đó nhíu mày. Con người đen láy gắt gao khóa trên người Tề Duyệt.

"Em, ra lệnh cho anh?"

Tề Duyệt lại lớn tiếng nói, "Anh đi qua đó!"

Ngữ khí nghiêm túc, không có nửa điểm yếu thế. Giống như Thẩm Mục Thâm không qua đó bản thân cô sẽ qua đó.

Thẩm Mục Thâm bình tĩnh nhìn Tề Duyệt, nửa ngày sau đuôi lông mày khẽ nhếch lên, trong ánh mắt lộ ra ý cười, khóe miệng gợi lên, "Nhanh như vậy đã học cách được sủng mà kiêu. Anh rất hài lòng."

Tề Duyệt: "....."

Cô cự tuyệt cùng người da mặt dày này nói chuyện!

Thẩm Mục Thâm đi tới nơi Tề Duyệt chỉ định, rồi sau đó nhìn về phía Tề Duyệt.

"Anh đã làm theo ý của em. Đây là lần đầu tiên anh cam tâm tình nguyện nghe theo người khác mà thấy thoải mái như vậy."

Tề Duyệt nghe được ý tứ của anh muốn biểu đạt, đại khái là muốn nói anh có bao nhiêu phối hợp với cô, cô có bao nhiêu vinh hạnh.

Tề Duyệt dưới đáy lòng kìm nén không bật thốt ra câu chửi khỏi miệng.

Mẹ nó.

Anh phối hợp? Anh sợ không phải là muốn tức chết cô đi.

Cô hiện tại không cần thiết, hy vọng anh ta có thể câm miệng.

Bởi vì diện mạo của Tề Duyệt mang hơi hướng dễ gần, cho nên từ cấp ba cho đến đại học. Cũng từng có không ít người thổ lộ với cô. Nhưng người lần này lại là Thẩm Mục Thâm, khiến cho người ta muốn khâu miệng anh lại.

Anh muốn cùng cô phục hôn!?

Hít một hơi thật sâu.

"Lấy ghế sofa làm ranh giới, anh không đi qua đây." Thẩm Mục Thâm hiện tại chính là người vô cùng nguy hiểm, có thể cách xa bao nhiêu thì cách xa bấy nhiêu.

"Ranh giới gì chứ?"

Nghe giọng nói, giống như đang tính toán gì đó.

"Tôi đi." Tề Duyệt quả quyết nói.

"Hình phạt này khiến cho cả hai đều bị thiệt, mua bán lỗ vốn." Thẩm Mục Thâm giống như đã suy nghĩ cặn kẽ, một lúc sau mới gật đầu, "Vậy anh sẽ không qua."

Nói xong, nằm trên ghế sofa.

Tề Duyệt đấu tranh ba phút, sau đó mới nằm xuống, kéo chăn.

Tim vẫn như trước lo âu và hoảng loạn đối với việc Thẩm Mục Thâm bất ngờ thổ lộ... "Anh sẽ theo đuổi em". Tạm thời đem những lời nói này tính vào hàng ngũ tỏ tình trong thời điểm hiện tại.

Đối với lời thổ lộ của anh, cô hiện tại còn chưa nghĩ ra được câu trả lời ứng phó.

Nói cả hai người không thích hợp, anh có thể đem thị phi đúng sai đem hai cái không quan hệ biến thành thích hợp.

Nếu cô nói không thích anh, anh tuyệt đối sẽ nói anh coi trong cô, cô làm sao có thể chướng mắt anh.

Thật giống như chuyện anh thích một người là tỉ lệ vô cùng nhỏ bé, nhất thời không thể nào chuyện gì sai sót xảy ra, điều đó là không thể nào.

Được rồi, đạo lý thì nhiều, nhưng vĩnh viễn không đấu lại Thẩm Mục Thâm. Không có cách nào có thể thuyết phục anh.

Suy nghĩ của Thẩm Mục Thâm, không ai có thể thay đổi được.

Ban đêm hôm nay phá lệ trải qua vô cùng dài.

Trong phòng ngọn đèn lúc Tề Duyệt xem phim đã chuyển sang ánh sáng thoải mái dành cho ban đêm. Cho nên hiện tại đèn cũng không quá sáng, không gây chói mắt.

Bất kể là người trên giường hay người nằm trên ghế sofa cũng đều không ngủ.

Thẩm Mục Thâm nhắm mắt trầm tư.

Anh quyết định không ép cô quá. Tề Duyệt không phải là nhân viên của anh, nếu không chịu được áp lực công việc sẽ trực tiếp cho nghỉ việc, sau đó sẽ tuyển người mới.

Tề Duyệt là một người có thể làm anh tâm động như vậy, chính là độc nhất vô nhị.

Cái gì anh không muốn, anh sẽ gạt bỏ, cho dù đi hay ở, sống hay chết cũng không liên quan gì đến anh. Nhưng những thứ anh để ý, anh sẽ dùng tất cả thủ đoạn để kéo cô về.

Điều này cũng là nguyên nhân Thẩm Mục Thâm không muốn làm người tốt, làm người xấu đơn giản hơn nhiều.

Cho nên đối với Tề Duyệt, thật có lỗi với cô, anh không có bất kỳ ý niệm buông tay.

*** ***

Sáng hôm sau, Tề Duyệt ngủ đến mười rưỡi. Tối hôm qua dù sao cô cũng mất ngủ, cũng không nhớ rõ bản thân khi nào ngủ, dậy muộn cũng là điều bình thường.

Lúc tỉnh lại, thấy Thẩm Mục Thâm đứng trước tủ quần áo tìm đồ, tâm tình Tề Duyệt cực kỳ phức tạp.

Nửa ngày sau mới nhớ tới hình tượng lôi thôi của bản thân, Tề Duyệt vẫn ngồi dậy, buộc lại tóc.

Thẩm Mục Thâm từ trong tủ quần áo lấy ra một chiếc áo lông, trực tiếp mặc vào. Bởi vì giá trị nhan sắc và dáng người của anh, tư thế mặc áo của anh cũng khiến cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui.

Thẩm Mục Thâm biết cô đã tỉnh, cho nên sau khi mặc quần áo xong quay người lại nhìn về phía Tề Duyệt.

Thấy Tề Duyệt vừa mới tỉnh ngủ, nằm trên giường của bản thân tỉnh lại, điều này lại khiến tâm tình của Thẩm Mục Thâm vui vẻ một cách lạ lùng.

Tiếng nói nhẹ nhàng giống như quy luật nói, "Cửa nhà em đã được mở rồi."

Tề Duyệt cũng không cùng Thẩm Mục Thâm trao đổi bất kỳ ánh mắt nào. Sau khi anh nói xong, không một chút do dự xuống giường đeo dép, cầm lấy áo khoác của bản thân, nhanh chóng đi lướt qua anh.

Lúc cô đi tới của, vẫn quay đầu lại, ánh mắt không chút do dự nói giọng cảnh cáo, "Anh không được đi theo."

Sau đó cô kéo cửa, giống như đang chạy trốn.

Quay trở lại nhà của mình, Tề Duyệt triệt để hoảng hốt, vỗ mặt mình nói, "Điên mất thôi, Thẩm Mục Thâm vậy mà thích mình. Thật sự điên mất, làm sao đến bây giờ mình mới nhận ra nhỉ!"

Mấy tháng trước, thái độ ác liệt của Thẩm Mục Thâm dường như ánh mắt có thể đem cô giết chết vài lần. Nhưng cũng không lâu lắm, thái độ của anh dần dần thay đổi. Lúc đó cô vốn dĩ không hiểu anh, cho nên cũng không biết rốt cuộc anh động tâm là thế nào.

Tề Duyệt tinh tế nhớ lại những chuyện xảy ra mấy tháng trước. Phát hiện bản thân kỳ thật có điểm lớn mật, sẽ không có sơ hở nào.

Ở khoá học trung tâm giảm sức ép, căn phòng thuê có trộm, đến cả quà tặng từ Anh Quốc, chuyển nhà, ăn cơm lúc tan tầm, bữa sáng ở nhà cô, hay cái ôm ấm áp ở cái đêm Giáng Sinh kia.

Trái tim tan vỡ, anh thực sự đã làm rất nhiều điều. Nhưng tại sao giờ cô mới phát hiện ra?

Nghĩ đến chuyện cuối cùng, Tề Duyệt cảm thấy Thẩm Mục Thâm tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha người khác. Miệng có thể đem người sống tức chết.

Độc miệng có thừa, tình cảm không đủ.

*** *** ***

Tề Duyệt muốn tránh mặt Thẩm Mục Thâm, đi ra ngoài trốn một đoạn thời gian, nhưng tình huống trước mặt không cho phép cô làm điều đó.

Hết ngày hôm nay, ngày mai là đêm tất niên ba mươi Tết, cô hiện tại chỉ có hai lựa chọn, một là trốn đi, không cùng Thẩm Mục Thâm về nhà cũ khiến anh tự kiếm cớ giải thích vì sao cô không trở về.

Thứ hai là yên lặng xem xét tình hình, cùng anh trở về.

Cuối cùng Tề Duyệt vẫn lựa chọn phương án hai. Hiện tại khiến người ta rối rắm không chỉ là chuyện mà Thẩm Mục Thâm nói chuyện này với trưởng bối trong nhà.

Vấn đề còn là bản hiệp nghị kia.

Mấy ngày nay dì Lưu cũng về nhà mừng năm mới, Tề Duyệt cũng bắt đầu tự vào bếp nấu ăn. Hơn nữa trong tủ vẫn còn đồ để nấu, bởi vậy cho nên Tề Duyệt mấy ngày nay đều không có ra cửa. Sợ bản thân vừa mới ra cửa liền đối diện với tầm mắt của anh.

Thẩm Mục Thâm dường như muốn để thời gian cho Tề Duyệt tiếp nhận, cho nên cả một ngày không quấy rầy đến Tề Duyệt.

Lúc liên hệ với Tề Duyệt là khoảng ba giờ chiều ngày ba mươi Tết. Nhắn tin Wechat cho Tề Duyệt, ý tứ là trở về nhà cũ.

Bốn giờ sau, Tề Duyệt mới chậm chạp từ trong nhà đi ra, Thẩm Mục Thâm đứng ngoài cửa chờ cô.

Tề Duyệt để cho bản thân mình tạm thời quên đi chuyện đêm qua. Ngẩng đầu, khoé miệng giữ ý cười chống lại ánh mắt của Thẩm Mục Thâm, tận lực khiến bản thân trở nên tự nhiên nhất.

"Có thể đi được rồi."

Thẩm Mục Thâm nhìn Tề Duyệt, ý cười càng đậm, "Anh còn tưởng là em sẽ chạy trốn. Nhưng sự thật đã chứng minh, lý trí của phụ nữ không tồi."

Thẩm Mục Thâm khó khi nào khích lệ người khác. Tề Duyệt một chút cũng không vui đứng dậy.

Dọc theo đường đi, Tề Duyệt đều không nói gì. Bởi vì không biết nói cái gì mới có thể giảm bớt xấu hổ hiện tại của hai người.

Nhà cũ trang trí vô cùng tinh xảo, náo nhiệt vui mừng.

Mặc dù náo nhiệt vui mừng nhưng lòng người lạnh lẽo. Cho nên dù vui mừng đến mấy cũng trở nên quạnh quẽ.

Thẩm Mạnh Bách cũng đã trở lại, dù sao cũng lại con trai của mình, người cũng già đi. Năm mới còn là ngày để mọi người sum họp đoàn viên.

Trong sáu tháng năm nay, Thẩm gia đã xảy ra không ít chuyện. Từ chuyện Thẩm Mạnh Cảnh ly hôn hay Thẩm Mạnh Bách muốn đem con bên ngoài về nhà.

Tuy rằng là như thế, nhưng cả gia đình hôm nay đều thành thạo mang theo mặt nạ mỉm cười trên mặt. Thẩm Mục Thâm và Tề Duyệt cũng không ngoại lệ.

Cơm chiều qua đi, Thẩm Mạnh Bách và Thẩm Mạnh Cảnh, còn có Thẩm Mạnh Cảnh đều bị Thẩm lão gia gọi vào trong thư phòng. Bà Thẩm kêu Tề Duyệt bồi bà cũng đi dạo hoa viên.

Trong khu vườn của hoa viên, hoàn toàn không cần thiết phải đi bộ tản mạn.

Khu vườn mà dường như do bà Thẩm chăm sóc, cùng là nơi bà dành nhiều thời gian cho nơi này.

Lúc tiến vào hoa viên, người công nhân làm vườn từ trong vườn đi ra, còn nói với bà Thẩm bên trong không còn ai.

Trong nháy mắt kia, Tề Duyệt cảm thấy bà Thẩm có chuyện gì trọng đại muốn nói với cô, làm cô có chút hoảng.

Hai mẹ con nhà này chẳng lẽ có thần giao cách cảm, muốn đem cô doạ ngốc luôn sao?

Chậm rãi bước vào trong hoa viên, bà Thẩm mới thu liễm lại nụ cười trong bữa cơm gia đình.

Tề Duyệt cũng cười không nổi, vì cô đoán được bà Thẩm muốn nói với cô chuyện gì.

"Tối hôm qua, Mục Thâm gọi điện cho mẹ, nói cho mẹ một chuyện." Giọng nói bà Thẩm nhàn nhạt.

Tề Duyệt sững sờ, Thẩm Mục Thâm nói cái gì? Chẳng lẽ nói chuyện tỏ tình với cô?

Không, tuyệt đối không có khả năng là chuyện này được.

Bà Thẩm liếc mắt nhìn Tề Duyệt, bất đắc dĩ cười nói, "Nó nói, lúc trước chưa biết con mang thai, cả hai đứa đã ly hôn."

Bước chân Tề Duyệt dừng lại, trong ánh mắt mang theo tia khiếp sợ.

Thẩm Mục Thâm vậy mà nói chuyện này?

Giống như đã nghĩ thông suốt chuyện gì, bà Thẩm ho một tiếng, "Khó trách mẹ vẫn luôn không yên lòng. Luôn cảm thấy hai đứa đang che dấu cái gì. Mẹ vậy mà không nghĩ tới phương diện kia."

Lập tức nhìn về phía Tề Duyệt.

"Mục Thâm nói, là quyết định của nó, cũng là lựa chọn của con. Không để cho mẹ ảnh hưởng đến con và lựa chọn của nó."

Sau nửa phút, Tề Duyệt mới hồi lại tinh thần, ánh mắt phức tạp nhìn về phái bà Thẩm, chần chờ hỏi, "Mẹ có biết lý do ly hôn là gì không?"

Bà Thẩm gật đầu.

"Thẩm gia không có bí mật nào có thể giấu được mãi mãi."

"Mẹ tức giận sao?" Tề Duyệt dè dặt cẩn trọng hỏi.

Bà Thẩm xoay người, nhìn về phía đường nhỏ phía trước, ánh mắt cũng trở nên xa xôi.

"Mẹ đã cho rằng mẹ sẽ tức giận, bởi vì con cản trở con đường của Mục Thâm. Nhưng kỳ quái là, so với tức giận, mẹ cảm thấy giống như được giải thoát. Cả con và Mục Thâm đều làm những gì mà trước nay mẹ chưa từng làm."

Tề Duyệt kinh ngạc, hoàn toàn không nghĩ đến bà Thẩm sẽ nói ra những lời như vậy.

"Vì đứa nhỏ, không cần phải miễn cưỡng lẫn nhau." Trong giọng nói bà Thẩm mang theo tia bất đắc dĩ.

"Vì sao?" Phản ứng của bà Thẩm khiến cho Tề Duyệt vô cùng bất ngờ.

"Trước kia là vì đứa nhỏ, mẹ phải miễn cưỡng bản thân mình không được làm những hành động thiếu lý trí."

Tề Duyệt nghe vậy sửng sốt, nhưng vẫn tiếp tục nghe bà Thẩm thuật lại câu chuyện.

Hai mươi mấy năm về trước, tư tưởng con người còn tương đối bảo thủ. Bà Thẩm nói rằng nhà mẹ đẻ của bà cơ bản đem bà bán vào Thẩm gia. Không có bất kỳ viện trợ nào của nhà mẹ đẻ, nếu ly hôn, Mục Thâm nhất định phải ở lại Thẩm gia.

Khi đó Thẩm Mục Thâm bất quá mới chỉ hơn một tuổi, chú nhỏ của anh ta cũng vừa mới sinh ra. Quan hệ Thẩm gia phức tạp, là nơi ăn thịt người không thấy xương, nếu bà đem Thẩm Mục Thâm ở lại Thẩm gia, tuyệt đối chính là hại đứa trẻ đó.

Cha của anh cả ngày chỉ biết ăn chơi đàng điếm, còn hoài nghi không phải là con của ông ta. Cho nên sau khi Thẩm Mục Thâm sinh ra, ngay cả con mình mắt cũng không liếc nhìn, đoái hoài gì tới anh. Mặc dù cuối cùng đã giám định ADN, nhưng ông ta cũng không có bất kỳ sự thay đổi nào.

Cha không thương, có thể không bao lâu sẽ có thêm người mẹ kế lúc nào không biết.

Đồng thời còn có một bà nội lòng dạ thâm sâu, cho dù Thẩm lão gia có muốn bảo vệ anh. Ai biết đứa nhỏ sau khi trưởng thành sẽ biến thành bộ dáng gì.

Nói xong lời cuối cùng, bà Thẩm nói, "Bởi vì những yêu cầu khắt khe của mẹ và môi trường của Thẩm gia, Mục Thâm đã trầm tính khi còn nhỏ. Nó có một người cha cũng như không. Tính cách của mẹ lãnh đạm, có thể cho nó tình yêu nhưng lại không mang lại cảm giác cho nó. Nó cũng có thể cảm nhận được rằng khi những đứa trẻ khác đang làm nũng trong vòng tay cha mẹ, thì nó chỉ có thể tự mình đứng dậy mặc quần áo, ăn sáng không cần ai chăm sóc. Chống lại bất kỳ ai muốn chăm sóc nó, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng linh hồn không ổn định."

Lớn lên trong hoàn cảnh ấy như Thẩm Mục Thâm, trí thông minh mạnh mẽ đến mức không ai có thể tiêu diệt được, đồng thời có thể chống lại mọi sự tấn công.

Với kinh nghiệm sống và bản lĩnh vững vàng, Thẩm Mục Thâm không trở thành nhân vật phản diện thì ai mới trở thành nhân vật phản diện tiêu chuẩn?

qq

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play