Ý này không tồi, cũng không cần xuống lầu xem xét xem có phải bị đứt cầu dao hay không. Với căn bản Tề Duyệt không vào đó được, chính mình cũng chuẩn bị tốt mọi thứ, tưởng tượng được vòng tay ấm áp.

Tề Duyệt không có khuynh hướng tự ngược, cho nên cô không có cốt khí đó.

Bên ngoài nhiệt độ là 1 độ C, hành lang nhiệt độ không thấp, nhưng vẫn lạnh như thế. Mùa hè Tề Duyệt đeo dép lê còn cảm thấy lạnh - như vào hang sói.

"Đưa di động cho tôi, tôi gọi thợ sửa khóa đến." Tề Duyệt lạnh mặt nói.

Trước đó vài phút, Tề Duyệt còn đang suy nghĩ, kéo dài khoảng cách nhất định với đối phương chính là phương pháp tốt nhất. Nhưng hiện tại đối với Thẩm Mục Thâm, không thể nào dùng bốn chữ "khoảng cách nhất định" được.

Hoàn toàn có năng lực đem tức giận của người ta bộc phát.

Thẩm Mục Thâm đem điều hòa chỉnh độ ấm lên đến 28 độ. Buông điều khiển từ xa, không có một chút do dự, đem điện thoại mở khóa, mở danh bạ tìm số điện thoại thợ sửa khóa, sau đó đưa điện thoại cho Tề Duyệt.

Tề Duyệt tiếp nhận điện thoại, trực tiếp gọi qua.

Thẩm Mục Thâm liếc mắt nhìn điện thoại trong tay Tề Duyệt, đi đến trước tủ lạnh, lấy sữa ra, lại chuyển bị nồi đun nóng lại sữa.

Đưa lưng về phía Tề Duyệt, cúi đầu cắt hộp sữa, bờ môi chậm rãi gợi lên ý cười.

Cô có thể gọi được thợ sửa khóa đến, cô lợi hại.

Tuy rằng chính là mở cửa, nhưng Thẩm Mục Thâm cảm thấy thợ sửa khóa kia không tồi. Sau khi cầm tiền, sẽ có đạo đức nghề nghiệp, không thể trả lời trực tiếp là không đi được.

"Hiện tại mới chín rưỡi, đóng cửa sớm vậy sao?"

"Nguyên nhân chính là thời tiết không được tốt cho lắm... Chúng tôi không đến..."

Sắc mặt Tề Duyệt đỏ bừng.

Tề Duyệt nghe được thợ sửa khóa nói, bạn trai cô ở phòng đối diện, trực tiếp đến phòng bạn trai ngủ một đêm là được. Tề Duyệt nghĩ muốn giải thích, nhưng đối phương cũng không cần giải thích của cô, cho nên cô bỏ đi ý niệm này.

Gọi điện thoại xong, Thẩm Mục Thâm xoay người lại.

"Thợ sửa khóa nói không đến sao?" Biểu cảm bình thản, hiển nhiên một phút đồng hồ đắc ý ấy đã hoàn toàn biến mất.

Tề Duyệt ngồi trên ghế sofa. Liếc mắt trừng hắn một cái, đem di động để trên mặt bàn.

Thẩm Mục Thâm thoải mái tự nhiên nói, "Nếu thật sự thợ sửa khóa không đến thì cô ở chỗ này của tôi một buổi tối cũng được, dù sao cũng không phải chưa từng ở qua."

...

Chẳng lẽ hắn không nhớ ai đã đem cửa của cô đóng lại đã nói gì sao?

Cái gì mà chỉ vào ngồi vài phút, không phải ở qua đêm!?

Tầm bậy.

Tề Duyệt tự mình sinh ra giận dỗi, không để ý tới Thẩm Mục Thâm. Không gian vô cùng yên tĩnh.

Thẩm Mục Thâm thấy vậy, trực tiếp mở TV âm lượng lên đến 40.

Tề Duyệt lúc này mới chú ý đến trong phòng của Thẩm Mục Thâm từ lúc nào đã lắp đặt thêm TV, lúc trước hoàn toàn không có.

Thẩm Mục Thâm mấy ngày hôm nay đều không nhà, hắn còn có thời gian xem TV?

Thẩm Mục Thâm tùy ý chọn bộ phim điện ảnh đang nổi ở Bắc Mỹ. Cũng không có giới thiệu vắn tắt bộ phim, cứ thể trực tiếp bật lên.

Sau đó đi hâm nóng sữa.

Đem sữa đổ cốc để trên bàn, bộ phim cũng đã chiếu được một ít, sau đó tiến vào kịch tính của bộ phim.

Chỉ là...

Sau hai giây, TV truyền đến giọng phụ nữ cất tiếng rên rỉ khàn khàn khiến Thẩm Mục Thâm đổ sữa ra ngoài. Tiếng rên rỉ kia bỗng nhiên tăng vọt, không cần nhìn hình ảnh cũng biết màn hình đang chiếu cảnh gì khó nói.

Một trận gió xẹt qua, Thẩm Mục Thâm ý thức được nguy cơ không nhỏ, buông nồi nhanh chóng xoay người. Động tác lưu loát khiến hắn hưởng trọn cái gối đánh úp lại.

Đem cái gối lôi ra, nhìn về phía Tề Duyệt đang ngồi trên ghế sofa vừa thẹn vừa giận.

"Anh dám để cho một người phụ nữ có thai xem loại phim này! Đồ lưu manh biến thái!"

Cùng với giọng người phụ nữ trong TV thét chói tai, Tề Duyệt thẹn quá thành giận đứng dậy đi tới cửa.

Thẩm Mục Thâm nhanh chóng đi qua, liếc mắt nhìn màn hình TV, cao trào đã đi qua, người đàn ông trên giường ôm người phụ nữ hôn một cái.

Bộ phim chết tiệt!

Tề Duyệt đang mở cửa, đồng thời một bàn tay to lớn bao trùm lấy tay cô.

Phía sau truyền đến nhiệt độ thân thể, Tề Duyệt có thể cảm nhận được, Thẩm Mục Thâm đứng cách cô vô cùng gần.

"Buông ra!"

"Tề Duyệt, cô bình tĩnh một chút! Tôi là người khốn nạn vậy sao?!"

Không một chút do dự cô thốt ra, "Đúng vậy!"

"... Được, nếu tôi là tên khốn nạn thật sự. Tôi còn chưa mất trí đến mức làm ra loại chuyện như vậy. Đó là chuyện ngoài ý muốn." Cố sức đem người kéo vào trong, còn là người đang tức giận, sức lực tuyệt đối không hề nhỏ.

Không khỏi giọng nói có chút hạ giọng, "Đó chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Bên ngoài lạnh như vậy, cô hiện tại có thể đi đâu, di động không có, ví tiền cũng không. Chân lạnh như vậy không tốt cho đứa nhỏ."

Đứa nhỏ chính là đang uy hiếp Tề Duyệt.

Tay nắm giữ có chút buông lỏng.

Lúc này Thẩm Mục Thâm mới chú ý đến tay đang nắm của Tề Duyệt, nhỏ nhỏ mềm mềm.

Mềm mại không xương, có lẽ chính là để nói Tề Duyệt vậy.

Cơ thể Tề Duyệt là khí hàn, tay lạnh như băng.

Thẩm Mục Thâm cầm tay của Tề Duyệt nắm trên cửa buông ra, thân hình vừa chuyển, lưng dựa trên cửa, đứng gần với Tề Duyệt.

"Anh mau buông tay ra." Ngữ khí của Tề Duyệt không có tức giận như trước, nhưng so với trước kia vẫn lạnh như băng.

Thẩm Mục Thâm không muốn chọc giận cô, đành phải đem tay cô buông ra.

"Sữa còn nóng, cô uống trước đi."

Tề Duyệt thầm hít một hơi thật sâu, mới lần nữa xoay người trở về.

Nội dung lúc bắt đầu rất kịch tính, nhìn phản ứng của Tề Duyệt, khẳng định là bị kích thích.

Tuy rằng không còn diễn cảnh nóng nữa, nhưng Thẩm Mục Thâm vẫn chuyển kênh khác, đưa điều khiển từ xa cho Tề Duyệt.

"Lần này do cô chọn."

Tề Duyệt tiếp nhận điều khiển, sắc mặt có chút hồng.

Cuối cùng, Tề Duyệt chọn một bộ phim điện ảnh khác.

Rất lâu trước kia Tề Duyệt đã từng xem qua bộ phim này, hiện tại dường như muốn xem lại.

Sau khi Tề Duyệt đã bình tĩnh trở lại, Thẩm Mục Thâm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Đem sữa đưa cho Tề Duyệt, sau đó ngồi trên một chiếc ghế sofa khác.

Tề Duyệt liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.

Cô dám cá chắc, còn chưa đến mười phút hắn sẽ mất kiên nhẫn.

Quả nhiên, không tới hai phút Thẩm Mục Thâm mất đi hứng thú, kéo giãn thân thể sau đó dựa lưng vào ghế sofa lướt điện thoại.

Bóng đêm cũng dần buông xuống.

Thời gian thường không sai biệt lắm, sau hai tiếng liền chiếu hết phim vừa lúc mười một giờ. Thẩm Mục Thâm nhìn thời gian, hơi nhíu mày.

"Đã trễ rồi, cô đi ngủ đi."

Tề Duyệt cúi đồng nhìn đồng hồ, tuy rằng có ngáp vài cái nhưng vẫn kiên trì như trước.

"Còn nửa phút nữa là tôi xem xong rồi." Tuy rằng là xem lại, cũng biết được trước kết cục của bộ phim. Nhưng mười năm chưa xem lại, cảm giác có chút khác biệt. Cũng đã có rất nhiều chi tiết cô không chú ý tới đã quên.

Thẩm Mục Thâm bất đắc dĩ, đành phải nghe theo cô, còn bản thân thì đi tắm rửa.

Xem phim chuyên chú, Tề Duyệt không có để ý tới phòng tắm của Thẩm Mục Thâm là kính mờ.

Sau khi tắm rửa xong, bộ phim cũng đã kết thúc.

Tề Duyệt duỗi thân thể một chút, vươn tay tay và cổ, sau đó đứng lên, sắc mặt đột nhiên khẽ biến, tay vịn lên sofa.

"Cô làm sao vậy?" Thẩm Mục Thâm nhanh chóng đi tới.

Tề Duyệt ngước mắt nhìn hắn một cái, "Tôi bị tê chân một chút mà thôi."

Hai giờ đã nhanh chóng qua đi, cô không đứng lên một chút nào.

Thẩm Mục Thâm cầm khăn lông mềm mại ném đi, trực tiếp đem Tề Duyệt đang ngồi bế dậy.

Tề Duyệt bỗng dưng trừng lớn mắt, "Anh định làm cái gì vậy?"

Sau khi tắm rửa xong, hơi thở nóng rực cấm dục của Thẩm Mục Thâm càng trở nên dày đặc. Loại hơi thở ấm áp này hoàn toàn bao phủ Tề Duyệt khiến cô trở nên kinh hoảng, bất an.

Thẩm Mục Thâm cúi đầu xuống nhìn cô, khóe miệng hơi câu, "Rất rõ ràng, ôm cô."

...

Cô đương nhiên là biết điều đó! Nhưng quan hệ trước mắt hai người mà nói, tuyệt đối không thích hợp làm ra hành động thân mật như vậy!

"Anh ôm tôi làm gì, mau thả tôi xuống!"

Thẩm Mục Thâm không nhìn cô, đem cô vào đặt trong giường, "Hiện tại sẽ để cô xuống." Nói xong đem Tề Duyệt nhẹ nhàng để trên giường.

Bị đặt trên giường, Tề Duyệt thật lâu chưa bình phục lại.

Nửa ngày sau, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Thẩm Mục Thâm.

"Anh nói thật đi, liệu có phải anh thật sự, thật sự... Có thành kiến gì với tôi không?" Bằng không cô thật sự không hiểu được vì sao Thẩm Mục Thâm lại làm ra hành động khiến người ta khó hiểu như vậy được.

Suy nghĩ một chút, đơn giản nhất chính là mấy tháng trước, hắn có thể để cô ở lại quán cà phê. Mấy tháng sau lại nhẫn nại dỗ cô trở về...

Thay đổi lớn như vậy, đừng nói là Tề Duyệt, nếu là người bình thường cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc.

Thẩm Mục Thâm hai tay ôm ngực, nhìn xuống Tề Duyệt, sau đó câu môi cười khẽ một tiếng.

Ngay lúc Tề Duyệt còn cho rằng hắn sẽ chuẩn bị độc mồm độc miệng nói ra câu gì đó, hắn lại nói, "Vốn dĩ không định nói, sợ em ngủ không yên. Nhưng em đã hỏi, vậy anh sẽ nói cho em nghe vậy."

Trái tim Tề Duyệt đột nhiên nhảy dựng, có dự cảm không lành.

Cô hoảng sợ, lùi lại.

"Anh không muốn nói cũng đừng... "

"Anh muốn theo đuổi em." Trực tiếp thẳng thắn thừa nhận.

Tề Duyệt giật mình, nghe được lời nói của Thẩm Mục Thâm trong nháy mắt kia. Đầu óc có chút mộng mị, ánh mắt dại ra trong hai giây bỗng nhiên trừng lớn.

Đùa cô à!?

"Anh không có đùa, ít nhất sẽ không lấy chuyện này ra để đùa." Giọng nói trầm thấp vang bên tai Tề Duyệt.

Không khí vì lời nói của Thẩm Mục Thâm mà chậm rãi đứng yên.

...

...

...

Tâm tình của Tề Duyệt, đâu chỉ dùng hai chữ "hoảng sợ" để khái quát hết tâm tình lúc này của cô.

Ánh mắt của Thẩm Mục Thâm vẫn như trước bức người như cũ, đồng thời cũng sâu không thấy đáy.

Đối diện với tầm mắt kinh hoảng của Tề Duyệt.

Nghiêm túc nói, "Anh chỉ muốn thông báo cho em biết. Em cự tuyệt cũng vô dụng. Anh sẽ dùng cách của mình để theo đuổi em."

Dường như tất cả hành động khó hiểu của Thẩm Mục Thâm được giải thích.

Nhưng lời này nào có phải thông báo cho cô biết, rõ ràng chính là đe dọa cô có được không?!

Môi Tề Duyệt run run, muốn nói cái gì đó, nhưng những lời đến miệng đều không không nói thành lời, hoàn toàn là bộ dáng bị dọa choáng váng.

Thẩm Mục Thâm... Vậy mà thổ lộ với cô.

Một người tính cách lạnh lùng, độc tài, trời sinh đã định sẵn số phận là nhân vật phản diện, bị "cô" lừa hôn vậy mà lại thổ lộ với cô?!

Tề Duyệt nghĩ, nhất định là cô nằm mơ rồi. Chỉ có trong mơ mới phát sinh những chuyện không thực tế, hoang đường như vậy được.

Nhưng cố tính Thẩm Mục Thâm muốn đem cô lôi kéo vào ác mộng ấy, kéo cô về hiện thực khủng bố.

Cái gì gọi là "cú sốc sang chấn tinh thần" chính là để chỉ Tề Duyệt. Muốn nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, lại nghĩ đến đứa nhỏ.

Ý thức được điểm ngày, Tề Duyệt không tiếp tục chần chờ nữa. Muốn xuống giường lại bị Thẩm Mục Thâm đè lại bả vai.

Sắc mặt không thay đổi uy hiếp cô, "Nếu em còn không nằm xuống. Anh liền nằm bên cạnh nhìn em chằm chằm."

...

Vừa thông báo cho người ta một giây, sau một giây đó chính là uy hiếp người ta.

Mà người này chính là Tề Duyệt đang đứng trước mặt Thẩm Mục Thâm.

"... Chúng ta không thích hợp đâu." Nghẹn nửa ngày, Tề Duyệt mới nói được một câu như vậy.

Lại im lặng nửa ngày, con ngươi màu đen trong mắt Thẩm Mục Thâm mới hiện lên ý cười nhẹ.

"Thân thể hoàn toàn phù hợp, trái tim cũng cần có thời gian để tiếp nhận."

Tề Duyệt sửng sốt, phản ứng lại câu nói của cái gì gọi là thân thể hoàn toàn phù hợp!

Cái gì gọi là thất thố, sau khi hắn nói ra câu này, cô cầm lấy gối trực tiếp ném tới.

Tức giận phun ra một chữ: "Cút".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play