Cuối mùa thu, trời chạng vạng bắt đầu tối, còn kèm theo một chút mưa lạnh lẽo.

Tề Duyệt đến nhà mới xem một chuyến, nhân viên chuyển đồ giúp cô di chuyển đống hành lý, số lượng cũng không nhiều lắm.

Nơi ở mới của Tề Duyệt sắp chuyển đến có bố trí một phòng khách, một phòng ngủ, có diện tích hơn 40 mét vuông cũng không tính là lớn, nhưng tuyệt đối cũng đủ để cô sinh sống. Mặc dù trước kia nhà cô ở được xây ở lưng chừng núi, sang trọng được xếp vào hàng bậc nhất. Thì so với nơi này quả là khác biệt một trời một vực, nhưng ngược lại khiến cô cảm thấy rất an tâm.

Nghĩ lại một năm trước cô lại cảm thấy buồn. Dưới sự đề cử của cô bạn thân, cô tò mò đọc một cuốn tiểu thuyết lấy cô và bạn cô làm nguyên mẫu viết tiểu thuyết.

Sau khi đọc xong, Tề Duyệt đưa ra một kết luận, dưới một tình huống không biết nào đó, cô và người bạn thân cùng kết thù với một người.

Ở trong tiểu thuyết, Tề Duyệt cũng chẳng phải nhân vật chính gì, mà là vợ của nhân vật phản diện. Khác với các nữ phụ khác để có thể đến được với nam chính mà không việc nào không làm. Nhân vật nữ phụ này vì không được người ông chồng phản diện yêu thương, dẫn đến tam quan ngày càng vặn vẹo, càng ngày bỏ xa con đường làm người.

Trong nguyên bản tiểu thuyết này của Tề Duyệt, mặc kệ là miêu tả từ dung mạo hay là hoàn cảnh cuộc sống đến cơ thể đều tương tự với Tề Duyệt ở hiện thực, thậm chí giống nhau y đúc.

Còn chưa kịp điều tra xem tác giả cuốn tiểu thuyết này là ai. Đùng cái tỉnh dậy, cô phát hiện ra bản thân đã bị xuyên vào trong tiểu thuyết trở thành vợ của nhân vật phản diện.

Cô cũng không định cho là sau khi mình xuyên không, vì tình yêu cao cả với nhân vật phản diện mà khắp nơi vùi dập, hãm hại nữ nhân vật phản diện số bốn. Cô là người có chủ nghĩa xã hội hài hòa, lại là người có đang có hạt giống tam quan tốt, tuyệt đối không đi làm loại chuyện chia rẽ uyên ương, thiếu đạo đức này.

Cô cũng sẽ không suốt ngày theo đuổi ông chồng phản diện ấy, lại càng không vây quanh chiếm cảm giác tồn tại với nam chính, nữ chính. Đồng thời cũng không muốn vì là vợ nhân vật phản diện lớn nhất trong tiểu thuyết lại làm liên lụy chính bản thân mình. Cho nên sau khi biết mình xuyên không, ý nghĩ đầu tiên của cô chính là phải cùng nhân vật phản diện ly hôn.

"Tề tiểu thư, những thứ này đều đã chuyển xong rồi, cô kiểm tra lại xem có thiếu thứ gì không?" Nhân viên chuyển nhà chuyển đồ xong liền nhường cho Tề Duyệt kiểm kê lại.

Hành lý Tề Duyệt mang cũng không nhiều, liền đứng ở cửa kiểm tra lại hai lần. Sau khi đếm đủ số lượng đồ đạc cười một tiếng, vô cùng khách khí nói: "Đã đủ rồi, cảm ơn anh, tôi sẽ cho người chuyển khoản nốt số tiền còn lại."

"Tề tiểu thư có dáng người đẹp như vậy, lại sống một mình, trăm triệu lần nên cẩn thận một chút. Mặc dù phụ cận quanh đây bảo an cũng coi như là tốt nhưng chú ý nhiều một chút vẫn hơn."

Đại khái cũng vì lễ phép, Tề Duyệt không so đo, hơn nữa đúng thật là cô ở một mình, anh nhân viên chuyển đồ mới đặc biệt có ý tốt nhắc nhở.

Đối với thiện ý nhắc nhở của anh chàng, Tề Duyệt gật đầu nói: "Cảm ơn ý tốt của anh, tôi sẽ chú ý nhiều hơn".

Sau khi chuyển khoản số tiền còn lại và tiễn nhân viên chuyển đồ ra khỏi cửa, cô liền đến tìm các đồ trang trí trong các thùng carton đã đựng sẵn định tân trang lại căn phòng. Thời điểm đang sửa chuẩn bị sửa sang lại đồ đạc, tiếng chuông di động liền reo.

Tề Duyệt sau khi kết nối với tai nghe Bluetooth, liền đem di động để một bên, một bên thu gọn đồ đạc, một bên gọi điện thoại.

"Tề Duyệt, câu thật sự là quyết tâm từ biệt thự Thẩm gia chuyển ra ngoài?!"

Tai nghe truyền đến âm thanh kinh ngạc của người bạn thân Hải Lan.

Tề Duyệt nhìn đồ vật trong thùng, lấy từng cái ra sắp xếp lại, bình tĩnh cùng với người bạn thân bên kia điện thoại nói: "Buổi sáng đã ký giấy thỏa thuận ly hôn, đương nhiên là mình muốn chuyển ra ngoài rồi."

"Cái.. cái gì? Cậu đã ly hôn rồi? Nhanh như vậy sao?"

Tề Duyệt đang sửa sang lại đồ đạc, dừng lại một chút: "Người chồng trước này của mình hiệu suất đặc biệt tốt, buổi sáng ly hôn, buổi chiều đã cho người dọn đồ của mình ra khỏi căn hộ."

Trừ bỏ ở trên giường, Thẩm Mục Thâm hiệu suất đều rất nhanh, Tề Duyệt yên lặng dưới đáy lòng bồi thêm một câu.

Từ căn hộ chuyển ra, Tề Duyệt cũng không mang nhiều đồ lắm, trừ bỏ mang đi một ít quần áo trước kia và đồ vẽ tranh, cùng một số tài liệu, ngoài ra cũng không mang đi thứ gì khác.

"Đây chính là mấy chục tỷ tài sản của Thẩm gia đó. Cậu cứ như vậy một phân tiền cũng không muốn?".

“Đây chính là mấy chục tỷ tài sản của Thẩm gia đó. Cậu cứ như vậy một phân tiền cũng không muốn?”.

Nghe vậy, cuối cùng Tề Duyệt cũng lộ ra chút biểu tình đau lòng: “Tiền thì ai không muốn đâu? Nhưng cậu thấy mình dám lấy đi một phân tiền sao?”

Hải Lan có chút đồng tình, gật gù nói: “Thật vậy, chỉ sợ có tiền mà chẳng còn mạng mà tiêu”.

Hải Lan trong tiểu thuyết cũng là một nữ phụ có đất diễn không kém phần quan trọng, cùng Tề Duyệt hai ý tưởng lớn gặp nhau. Bản thân Hải Lan cũng không muốn chính mình rơi vào bi kịch như trong tiểu thuyết, quay mòng mòng xung quanh nam chính, nữ chính. Các nhân vật nữ phụ như các cô, chính là bàn đạp giúp tăng tiến tình cảm của nam nữ chính. Vâng, không gì khác chính là làm đá kê chân, những người phụ nữ ngực to não ngắn chuyên phá hoại tình cảm người khác.

Từ sau khi xuyên đến tiểu thuyết này, lại nhận thức (quen biết) lẫn nhau, Tề Duyệt thương lượng với Hải Lan rằng: cô sẽ ly hôn với ông chồng phản diện số một tiểu thuyết, còn Hải Lan sẽ rời xa nam chính, hai người cùng nhau làm cẩu độc thân trăm năm độc thân hoàn mỹ.

“Cậu gọi điện tới, không phải là chỉ hỏi qua tớ có dọn nhà ra khỏi Thẩm gia không đấy chứ?”.

Người nghe điện thoại bên kia được Tề Duyệt nhắc nhở, nháy mắt khôi phục lại tinh thần, kích động nói; “Thiếu chút nữa đã quên việc quan trọng, hôm nay tớ đã gặp Lý An – người có tiếng nói trong tổ chức triển lãm tranh. Cậu suy nghĩ một chút lại xem, ở cuộc sống hiện thực chúng ta không gặp được đại nhân vật này, thế mà trong tiểu thuyết này lại gặp được. Kích động không? Kích động không?”

Trong thế giới của cuốn tiểu thuyết này, lấy nhân vật ở thế giới thực làm nguyên mẫu. Chủ nghĩa tư bản càng được khuếch trương rộng rãi. Ở thế giới thực, có tiền mà kiêu ngạo không quá rõ ràng. Nhưng ở thế giới này, người có tiền chính là kiêu ngạo, kiêu ngạo này phải dùng hành động để nói cho người khác biết rằng là – lão tử* có nhiều tiền, lão tử chính là vương pháp.

*Ông đây

Cuộc sống Tề Duyệt ở thế giới hiện thực, điều kiện gia đình cũng từ bậc trung khá giả trở lên. Cùng với mấy chục tỉ tài sản tuyệt đối không có nửa xu quan hệ với những người đó. Nhưng ở trong cuốn tiểu thuyết này, tác giả tiểu Bạch an bài bi kịch cho cô không chỉ có não tàn mà cẩu huyết (狗血- máu chó) rải đầy đất. Không chỉ giả mạo thân phận nữ chính vào Thẩm gia ở, còn dùng thân phận giả mạo đó lừa nhân vật phản diện kết hôn.

Ông nội nữ chính cùng với Thẩm lão gia khi còn trẻ từng từng là những người bạn tốt, cùng nhau vượt qua sinh tử, hoạn nạn khó khăn. Nhưng do vài thập niên đã trôi qua, mà trong tiểu thuyết của Tề Duyệt cũng nói qua cuộc sống khi còn nhỏ của nữ chính. Lúc nữ chính rời đi, quên mang theo chiếc vòng cổ kỉ niệm mà ông nội đã để lại. Chính vì lẽ đó trong tiểu thuyết, Tề Duyệt đương nhiên đã chiếm chiếc vòng cổ làm của riêng chính mình.

Cũng giống như Tề Duyệt, nguyên văn (ý chỉ Tề Duyệt trong tiểu thuyết) cùng Tề Duyệt của hiện tại không có sai biệt lắm về thân thế. Cha mẹ đều thời điểm cô lên cấp 3 thì mất, bởi vậy thời điểm Thẩm lão gia đến tìm, bị nhầm tưởng là cháu gái của người bạn cũ.

Mà nguyên văn Tề Duyệt nhìn trúng tài sản Thẩm gia, cũng không giải thích mà ngầm thừa nhận thân phận này. Từ đó, liền cùng Thẩm gia có quan hệ.

Cũng theo lời Hải Lan nói, trong hiện thực cuộc sống cô ấy. Nhà tuy không có mỏ (mỏ vàng) nhưng cũng tuyệt đối có tiền. Tiểu thuyết cũng lấy nguyên mẫu hiện thực cô ấy mà viết, quả thực là nhà cô ấy rất có tiền.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play