Có anh là đủ ! (Phương pháp thưởng trà của bạn trai tôi)

Âm mưu của Lâm Thanh Vân


1 năm


Vốn tưởng rằng trò hề này đã sớm kết thúc nhưng không ! Lâm Thanh Vân mặt dày làm rối tung mọi chuyện, cô ta gửi kết quả khám tại bệnh viện bắt Ngụy Húc phải bồi thường, nộp tiền viện phí nếu không sẽ kiện anh ra tòa vì tội cố tình gây thương tích.

Tôi cúp điện thoại, mở ứng dụng theo dõi camera trong phòng ngủ bật lên xem.

Trong màn hình giám sát, Lâm Thanh Vân nhẹ nhàng lẻn vào phòng ngủ của tôi lúc đêm khuya. Cô ta đưa tay vuốt ve mặt Ngụy Húc sau đó vén chăn bước lên giường. Chỉ khi Ngụy Húc giật mình phát giác, liền đẩy cô ta xuống giường.

Không những thế, sau khi bị bại lộ. Cô ta còn mặt dày leo lên giường, ôm chặt lấy Ngụy Húc bắt đầu động thủ. Thấy vậy, Ngụy Húc liền đánh cô ta.

Em gái thân yêu của tôi thật sự đã nói dối.

Sau khi copy lại video sang USD, tôi thong thả tới bệnh viện.

Lâm Thanh Vân thẫn thờ khi thấy sự xuất hiện của tôi, ngay lập tức dùng kỹ xảo nấu trà tỏ vẻ yếu ớt trước mặt bố mẹ tôi.

Tôi ngây người nhìn gia đình ba người tình thương mến thương trước mắt, không khỏi cảm thấy ghê tởm.

“Lâm Thanh Mạn, ta không quan tâm con căm ghét gia đình này cỡ nào. Nhưng bây giờ em gái con bị đánh, sau này lỡ có di chứng trong tương lai thì sao ? Ngụy Húc kia nhất định phải bồi thường, trả giá cho việc làm của cậu ta!”

“Nếu không đừng trách chúng ta làm to chuyện này!!!”

Mẹ tôi kiêu ngạo, bố tôi tức giận. Thật nực cười !

Tất cả bọn họ đều đứng lên đòi công bằng cho đứa em gái thân yêu của tôi, giống như khi tôi còn bé.

Rõ ràng tôi là người đứng đầu trong cuộc thi nhưng hai người bọn họ chỉ khen ngợi Lâm Thanh Vân có thành tích kém và bắt tôi phải dạy kèm cô ta học bài.

Tôi vẫn nhớ như in lời mẹ tôi từng nói: Nếu em gái mày không vào được đại học thì mày cũng đừng nghĩ tới việc đi học !

Tôi luôn làm nền cho Lâm Thanh Vân, họ đã luôn thiên vị như thế kể từ khi tôi và cô ta được sinh ra.

“Các người muốn bao nhiêu ?” Tôi lạnh lùng hỏi.

Mẹ tôi khẽ liếc bố tôi rồi quay qua nhìn vẻ mặt Lâm Thanh Vân, chậm rãi nói.

“500.000”

Tôi chợt cười lớn, ba người đồng loạt nhìn tôi.

Nhiều năm trước, Lâm Thanh Vân muốn mua ô tô nhưng cô ta thiếu 500.000NDT, lúc đó mẹ tôi đã gọi điện xin tôi nhưng tôi nhất quyết không đồng ý.

Tất nhiên tôi sẽ không ngu ngốc đến mức đưa tiền, vì vậy có lẽ đây là khởi nguồn của trò hề này.

“Tại sao chị lại cười ?”

Lâm Thanh Vân cau mày và nhìn chằm chằm vào tôi, trong mắt cô ta chứa toàn là sự khinh thường cùng ghê tởm.

Tôi không biết vì sao em gái tôi từ khi sinh ra đã không thích tôi, luôn đối chọi với tôi.

Cô ta giành mọi thứ của tôi, cô ta muốn lấy mọi thứ của tôi.

Dường như bao năm qua, sự thiên vị của bố mẹ tôi càng khuyến khích cô ta lộng hành muốn làm gì thì làm.

“Nếu tôi không đưa thì sao?”

“Lâm Thanh Mạn, mày là con gái của tao, mày đừng có quên !”

Mẹ tôi lại bắt đầu chửi mắng tôi, Lâm Thanh Vân đỏ mắt sắp khóc, bố tôi định xông lên đánh tôi, nhưng cửa phòng bệnh đột nhiên bị mở ra.

Ngụy Húc đứng ở cửa, quần tây thẳng tắp, giày da sáng bóng.

Cặp kính gọng bạc càng khiến anh thêm lịch lãm, sang trọng. Gương mặt anh lúc này u ám, lạnh lùng, mím chặt môi, bước tới ôm tôi vào lòng che chở.

“500.000 tôi đưa. Từ này về sau đừng làm phiền Mạn Mạn nữa, nếu không chúng ta gặp nhau ở tòa !”

Ngụy Húc lấy ra một tấm thẻ, luật sư riêng đi theo anh nữa giờ nhận lấy, xòe ra bản thỏa thuận trước mặt bố mẹ tôi và Lâm Thanh Vân.

Mắt bố mẹ tôi lập tức phát sáng nhìn chằm chằm vào tấm thẻ, còn Lâm Thanh Vân đỏ mặt ngượng ngùng nhìn trộm Ngụy Húc.

À, thì ra vẫn còn mơ tưởng !

“A Húc, anh ra ngoài chờ em trước, được không anh ?”

Tôi dịu dàng nhìn anh, anh nhìn tôi có chút lo lắng nhưng cuối cùng vẫn ra ngoài chờ, tiện tay đóng cửa phòng lại.

“Lâm Thanh Mạn, mày giữ thẻ lại làm gì ? Mau đưa cho em gái mày nhanh lên !”

Mẹ tôi vừa nói vừa định xông lên giành lại tấm thẻ lại thấy tôi lấy USD trong túi xách ra.

“Tôi quên không nói cho các người biết, Lâm Thanh Vân có thói quen lục lọi ăn cắp đồ trong phòng tôi nên tôi đã lắp camera giám sát!”

“Đây là toàn bộ quá trình diễn ra sự việc đêm hôm ấy!”

“Hmm…tôi đã xem rất lâu đấy! Quả thật còn kịch tính hơn cả trên phim ảnh hahaha !”

Tôi ngước mắt nhìn Lâm Thanh Vân, khuôn mặt cô ta đỏ bừng, lồng ngực kịch liệt phập phồng,  hai tay siết chặt lấy chăn.

Bố mẹ tôi nhất thời chưa quyết định được, quay sang nhìn Lâm Thanh Vân.

“Đây là nhà chúng ta, vì sao…vì sao chị lại lắp camera giám sát ?”

Lâm Thanh Vân run rẩy không nói nên lời, tôi tiến lại gần cô ta, nở nụ cười trên môi rồi đặt USD vào tay cô ta.

Tôi cúi xuống, ghé sát vào tai cô ta thì thầm “ Nếu cô muốn bố mẹ thấy được video này thì cứ việc làm tới cùng!”

Nói xong, tôi liền đứng thẳng dậy, dặn dò cô ta nhớ gìn giữ sức khỏe thật tốt rồi xoay người rời đi dưới ánh mắt căm phẫn của ba người bọn họ. Thật là sảng khoái a !

Sau khi tôi rời đi, Lâm Thanh Vân giữ chặt USD trong tay, ủy khuất nói

“Bố mẹ, hai người cũng thấy rồi đó. Bây giờ chị Thanh Mạn đã leo lên cành cao. Chị ấy có rất nhiều tiền nhưng lại không nhớ tới chúng ta. 500.000 NDT của nhà họ Ngụy thì đã là gì? Vậy mà chị ấy nhất quyết không chịu đưa cho bố mẹ…”

“Nếu như con có thể gả vào Ngụy gia, con nhất định không giống chị, sẽ phụ dưỡng hai người thật tốt!”

“Mẹ, con rất thích Ngụy Húc. Xin mẹ hãy giúp con hức…”

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt của Lâm Thanh Vân, cô ta thật đáng thương. Một người mẹ luôn yêu con gái hơn mạng sống của mình sao có thể chịu đựng nổi đây ?

Mẹ tôi lập tức đồng ý, đưa tay lau nước mắt cho Lâm Thanh Vân.

Tôi không biết Lâm Thanh Vân có âm mưu gì trong lòng nhưng cô ta có vẻ đắc ý sẽ thắng ván cờ này. Chờ xem !



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play