Có anh là đủ ! (Phương pháp thưởng trà của bạn trai tôi)

Thủ đoạn của trà xanh


1 năm


“Đứng lại !”

“Mày như vậy đối mặt với người ngoài, ngay cả em gái mình nói cũng không tin ?”

Mẹ tôi hung hăng bước tới, nắm lấy cổ tay tôi, đôi mắt đỏ hoe, không phải vì tôi mà vì đứa con gái út của mình.

“Tại sao lại không ? Giống như hồi còn nhỏ, nói dối để lấy lòng mọi người ?”

Chát !!!

Tôi đau đớn che mặt, miệng tràn ngập mùi máu tanh. Khẽ xoa má trái sưng tấy, tôi kiên quyết quay đầu nhìn gia đình ba người bọn họ.

“Được, được. Nếu đã như vậy thì gọi cảnh sát đi ! Ai nói dối thì không rõ nhưng cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng !”

Ngụy Húc đau lòng nhìn tôi, cảnh tượng vừa rồi diễn ra quá nhanh, anh ấy muốn đỡ cho tôi cũng không kịp.

“Mẹ !”

Lúc này Lâm Thanh Vân lên tiếng ngăn cản mẹ tôi lại.

“Chị gái hiếm khi về nhà, tuy rằng đây không phải lần đầu tiên chị ấy dẫn bạn trai về nhưng con không muốn làm phiền mọi người, cho nên quên đi.”

Chỉ bằng một lời nói, mọi chuyện dường như đã được xóa bỏ và thay vào đó, cô ta trở thành nạn nhân đáng thương nhưng lại vô cùng hiểu chuyện.

“Bỏ qua cho mánh khóe vớ vẩn ngu dốt kia của cô sao ? Cô nghĩ rằng tất cả mọi người đều không có óc và mắt mù sao ? Cô thật sự rất ngang ngược đó!”

“Tôi còn là mối tình đầu của Mạn Mạn, xin đừng tự ý nói xấu bạn gái của tôi. Nếu không tôi cũng báo cảnh sát !”

Khóe miệng Ngụy Húc khẽ nhếch lên, trên mặt mặc dù mang ý cười nhưng lại lạnh như băng. Nhìn bộ dáng hung hãn của anh, giống như một cô gà mái mẹ đang bảo vệ đàn con, tôi không khỏi mím môi bật cười.

Lâm Thanh Vân đỏ mặt, nắm chặt tay mẹ tôi định đi lên về phía trước, lắc đầu mắt ngân ngấn giọt lệ.

“Nhìn em gái của mày xem, thấy mày có quá đáng không. Với tư cách là mẹ của mày, tao chỉ thấy mất mặt! Mày không phải họ Lâm chúng tao !”

Sau khi nói xong, mẹ tôi ôm Lâm Thanh Vân vào lòng, đau khổ tìm kiếm vết thương trên người cô ta.

“Lão Lâm, mau gọi xe đến bệnh viện, có đứa con gái như nó thật xui xẻo !”

Vừa nói, mẹ tôi vừa quay về phòng lấy đồ. Bố tôi cũng đứng dậy vội vã gọi xe.

Tôi xoay người bảo Ngụy Húc về phòng thu dọn đồ đạc, lúc này phòng khách chỉ còn mình tôi và Lâm Thanh Vân.

Lâm Thanh Vân đáng thương ngồi trên sofa, vết thương của cô ta không nghiêm trọng nhưng bị Ngụy Húc đẩy xuống cũng bị trầy xước một chút.

Tôi rất ít khi quay về căn nhà này. Nếu như lần này không quyết định gả cho Ngụy Húc, tôi cũng sẽ không trở về đắc tội với cô ta.

Ngụy Húc nhanh chóng thu dọn đồ, tôi liền kéo anh đi đầu không ngoảnh lại.

Trên đường về nhà, Ngụy Húc trực tiếp bắt taxi đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Mặc kệ cho tôi luôn nhấn mạnh rằng cái tát này không hề hấn gì nhưng anh quyết đưa tôi đi khám cho bằng được.

Ngụy Húc rất ít khi mất bình tĩnh, bình thường có chuyện gì cũng rất dễ cùng anh nói chuyện nhưng một khi đã tức giận thì tôi không thể biết anh sẽ như thế nào !

“Tại sao không cho anh ra mặt ?”

Nghe vậy, tôi quay đầu nhìn anh, góc nghiêng của anh trong bóng đêm, ngũ quan cương nghị góc cạnh, mi mắt dài, đôi mắt kia luôn nhìn tôi đầy yêu thương trìu mến.

“Em không sao nhưng là có lỗi với anh. Lần đầu tiên dẫn anh về nhà lại gặp phải chuyện mất mặt như vậy.”

Tôi buồn bực ôm eo anh, khó trách Lâm Thanh Vân lại dùng cách này để quyến rũ Ngụy Húc. Có người phụ nữ nào lại không yêu gương mặt của anh anh chứ ?

Anh nãy giờ vẫn luôn ủ rũ, nghe tôi nói vậy, sắc mặt anh cuối cùng cũng giãn ra. Anh cười nhẹ ôm chặt tôi vào lòng.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play