Có anh là đủ ! (Phương pháp thưởng trà của bạn trai tôi)

Em gái tôi là tiểu trà xanh


1 năm


Đột nhiên, một tiếng hét xé toạc màn đêm tĩnh lặng, đánh thức tôi khỏi giấc ngủ.

Tôi mặc áo khoác và đi đến phòng khách. Tôi thấy cô em gái trà xanh tự phụ của mình - Lâm Thanh Vân đang ngồi khóc trên ghế sofa.

Thấy tôi đến, cô ta lập tức giả vờ làm một bé thỏ trắng đáng thương nũng nịu, mắt đỏ hoe, miệng nhỏ chu ra về phía tôi, đáng thương trốn sau lưng bố mẹ tôi.

Tôi cau mày, nhìn Lâm Thanh Vân mặc đồ ngủ của tôi, trong lòng thầm đoán ra nhiều điều.

Lúc này, bố mẹ luôn bênh vực đứa em gái trà xanh của tôi mới lên tiếng chất vấn:

“Con xem con mang ai về? Thằng khốn này dám đánh em gái con!”

Tôi quay đầu lại nhìn Ngụy Húc đứng bên cạnh, dáng vẻ yếu ớt của anh còn đáng thương hơn.

“Anh đánh con bé ?”

Tôi thầm nghĩ, dù không hỏi nhưng lòng tôi vẫn biết.

Ngụy Húc vô tội chớp chớp mắt, ủy khuất nhìn tôi gật đầu.

Thấy anh thừa nhận, bố mẹ tôi tựa thú dữ lớn tiếng gào thét chửi bới không thèm hỏi rõ nội tình.

Giống như khi tôi còn nhỏ, dù Lâm Thanh Vân có làm sai chuyện gì, bắt nạt tôi như thế nào, kể cả những mánh khóe nhỏ của cô ta bố mẹ cũng có thể nhìn thấy nhưng họ tuyệt nhiên đứng về phía Lâm Thanh Vân.

“Đúng là cá mè một lứa, học không tốt, có bạn trai cũng rác rưởi như nhau !”

“Ông nói gì ?”

Ngụy Húc từ nãy vẫn luôn im lặng đột nhiên lạnh lùng nói.

Vừa rồi, cho dù bố mẹ tôi cho chửi bới anh thậm tệ thế nào, anh cũng không nói một lời cho đến khi thấy hai người họ chỉ tay vào mặt tôi.

“Ông dám chỉ tay vào mặt ai ?!”

Ngụy Húc sắc mặt trầm xuống, anh tiếp lên một bước sắp bùng nổ cơn phẫn nộ liền bị tôi nắm chặt tay.

Tôi lắc đầu với anh ra hiệu Ngụy Húc mới ngoan ngoãn lui lại phía sau tôi.

“Chuyện gì cũng nên hiểu rõ nội tình, con không tin A Húc lại vô cớ đánh người, hơn nữa anh ấy lần đầu tiên tới nhà chúng ta, còn không biết Thanh Vân. Sao có thể ra tay đánh con bé vô cớ ?”

“Mày không thấy nó say rượu liền phát điên sao ? Mày chính là bạch nhãn lang, khuỷu tay hướng ra ngoài. Em gái mày bị đánh, mày còn giúp người ngoài nói chuyện.”

Dù bố mẹ tôi có gay gắt mắng mỏ tôi đến đâu, tôi vẫn giữ im lặng không lên tiếng.

“Nói em nghe, vì sao anh lại đánh con bé !”

Tôi liếc nhìn Ngụy Húc, ra hiệu cho anh nói thật, không cần giữ thể hiện cho người nhà tôi. Đơn giản bởi vì họ không xứng !

“Tối nay anh rất vui nên uống thêm vài ly rượu. Sau đó liền trở về phòng ngủ của em nghỉ ngơi một chút. Nhưng thấy một bóng người xuất hiện, cô ta định vén chăn lên nằm giường khiến anh giật mình tỉnh dậy còn tưởng nhà có trộm. Ai biết đó lại là em gái em.”

Sau khi Ngụy Húc nói xong, Lâm Thanh Vân trốn sau lưng bố mẹ tôi ngừng khóc.

Sắc mặt bố mẹ tôi lúc xanh lúc trắng, bố tôi quay đầu nhìn Lâm Thanh Vân. Nhưng cô ta chỉ quay mặt đi, áy náy không dám nhìn thẳng.

“Anh nói nhảm, rõ ràng là…”

“Là gì?”

Đối mặt với những câu hỏi chất vấn dồn dập của tôi, Lâm Thanh Vân bắt đầu nói năng bừa bãi, một lúc sau run rẩy không nói lên lời.

“Rõ ràng là nửa đêm em dậy đi uống nước nhưng anh ta lại kéo tôi vào phòng ngủ. Hơn nữa, anh ta…còn muốn đối xử với em…”

Cô ta vừa nói vừa khóc, không hề đỏ mặt chân run nói dối.

Sau khi nấc lên vài tiếng, mẹ tôi xót cô ta liền ôm cô ta an ủi.

“Nửa đêm dậy uống nước, tại sao lại mặc đồ ngủ của chị ? Còn lén lút trong nhà…”

Lâm Thanh Vân không ngờ tôi lại quyết truy ra mọi việc, nếu là trước đây tôi luôn nuốt giận vào lòng không dám cãi lại một lời. Chỉ bời vì bố mẹ tôi thiên vị cô ta nên càng ngày cô ta càng chẳng kiêng dè ai, dẫm đạp lên tôi.

“Lâm Thanh Mạn, đây cũng là nhà của em. Em muốn đi đâu chẳng được, chị muốn quản sao ?”

Tôi nhìn lại bố mẹ, họ như ngầm đồng ý với lời nói của Lâm Thanh Vân.

“Ngụy Húc, chúng ta đi thôi!”

Tôi xoay người, nắm lấy tay Ngụy Húc bước ra ngoài.

Tôi không muốn ở trong ngôi nhà này thêm một phút nào nữa.



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play