Đến chiều chập tối, đám bạn ngồi ở phòng khách vẫn còn đang huyên náo trò chuyện.
Nhưng khi nhìn thấy mẹ Dương Dương đang chuẩn bị nấu ăn dưới bếp thì cả đám năm người cùng hùa nhau vào bếp:
"Để cháu phụ cô". Chiêu Thẩm đưa hai tay cầm lấy rổ rau trên tay mẹ Dương Dương đặt xuống bàn.
Bà cười nhìn nhóm bạn: "Vào đấy ngồi chơi đi, để cô nấu cơm cho mấy đứa".
"Cho tụi cháu giúp cô đi mà".Quách Đường nũng nịu đi lại ôm lấy cánh tay của bà.
Mẹ Dương Dương cũng không lạ gì với Quách Đường, bà thích cô bé này vừa dễ thương vừa ngoan lại còn thùy mị chả bù cho đứa con gái của mình, haizzz bất tri bất giác!
Bà nhìn một lượt rồi chỉ ngón tay vào từng người dò hỏi:
"Cháu là???". Bà chỉ vào Tiêu Đàm
"Cháu tên Tiêu Đàm ạ". Anh lễ phép trả lời.
"Thì ra là lớp trưởng à, hôm nay có dịp gặp mặt cô thật sự rất vui". Bà cười cười hiền hậu.
Xong ngón tay lại chỉ về phía Chiêu Thẩm:
"Còn cháu???".
"Dạ tên Chiêu Thẩm ạ!". Cô nàng tinh nghịch ôm lấy cánh tay còn lại của mẹ Dương Dương.
"Cô nghe Dương Dương bảo tụi con rất thân". Bà xoa đầu cô dáng vẻ nuông chiều.
"Đúng rồi ạ!".
Dương Dương đứng một bên thầm than. Cô là con ghẻ thật sao???.
Bà lướt nhìn sang Hứa Đông Hướng rồi bảo:
"Nhìn cháu ốm hơn rồi đấy!".
Anh đang rồi nhặt rau trên bàn ăn nghe thấy thì ngẩng đầu lên cười nhìn bà: "Dạ".
Tiêu Phúc đi tới xoa xoa cái đầu của Hứa Đông Hướng, cô nhíu mày: "Cậu là con của mẹ mình đấy".
Anh đưa mắt nhìn cô: "Thật sao???".
"Ừm!".
"Mình là con ghẻ, con nhặt từ thùng rác!".
Mọi người cười phá lên bởi lời nói của Sở Linh Dương.
Loay hoay mãi một hồi trong nhà bếp thì cuối cùng cũng có thứ bỏ bụng.
Bát canh khổ qua nhồi thịt nóng hổi bay hơi nóng, thịt kho trứng thơm nứt mũi, rau cải sào, cá hấp đã được bày đầy đủ trên bàn.
Dương Dương bới cho mỗi người một chén cơm đầy.
Trong cái không khí ấm cúng của bây giờ thật khiến cho con người ta muốn thời gian chạy chậm lại để hưởng thụ.
Ăn xong, đúng lúc bố Dương Dương đi chúc tết trở về.
Ông vào nhà liền vui vẻ dò hỏi: "Nhà chúng ta hôm nay có khách quý đến chúc tết sao???".
Nhóm bạn thấy ông liền đứng dậy chào hỏi ông.
Ông Sở, Sở Quang Thượng bố của Sở Linh Dương, gương mặt phúc hậu, tính tình điềm đạm, vui vẻ nhưng dáng người ở độ tuổi trung niên lại còn rất nhiều đường nét rắn rỏi ẩn bên trong lớp vải sơ mi.
Ông niềm nở lấy trong túi ra vài bao lì xì đỏ:
"Nào nhanh nhanh xếp thành hàng ta lì xì cho nhá".
"Con gái đứng trước nhé!"
Cả đám nghe xong thì nhanh nhanh xếp thành một hàng thẳng.
Người đầu tiên là Chiêu Thẩm, cô giơ hai tay ra lễ phép nhận lấy bao lì đỏ: "Thẩm Thẩm cảm ơn chú ạ, chúc chú năm mới bình an và nhiều sức khỏe".
Tiếp theo là Quách Đường: "Cảm ơn chú ạ, chúc chú trẻ mãi không già nhé".
Xong lượt lại tới Dương Dương: "Con cảm ơn bố và chúc bố lúc nào cũng bình an vui vẻ như bây giờ".
Ông nghe xong thì đặt tay lên đầu cô xoa xoa nuông chiều.
Cuối cùng là hai cậu thiếu niên, Tiêu Đàm lễ phép nói trước: "Dạ cảm ơn chú nhiều ạ, năm mới tới chúc chú sẽ luôn thành công trong công việc".
Xong thì đến lượt Hứa Đông Hướng, anh bối rối nói ngập ngừng: "Dạ...dạ cảm ơn chú ạ!..."
Anh còn định chúc vài lời nào ngờ bị Bố Dương Dương vỗ nhẹ vào cánh vai, nói: "Được rồi, ta biết cháu đang căng thẳng".
Mọi người đều biết Hứa Đông Hướng vốn là người trầm lặng nên không vì tính cách đó mà xa lánh anh.
Tiếng cười nô nức phát ra trong căn nhà khiến ai nghe thấy cũng cảm thấy ấm lòng
Hướng Hướng hôm nay anh cười rất nhiều! Sở Linh Dương lén nhìn trộm anh vài lần nhưng lần nào cũng đều thấy anh cười.
Một lúc sau, Bố mẹ Dương Dương bận đi chơi nên hai người cũng nhanh chóng rời khỏi nhà.
Phía này bên ngoài tiểu khu đang vô cùng huyên náo tiếng nhạc.
Nhóm bạn vội vội xỏ giày rồi đi ra bên ngoài liền thấy mọi người đang ca hát nhảy múa rất vui.
Năm người mỗi người một vẻ mà đi tới chúc tết từ trẻ con tới người lớn.
Vài cụ già khen ngợi: "Bố mẹ nhà ai mà khéo ăn khéo đẻ!".
Một ông lão tầm bảy mươi tuổi đang ôm đàn guitar nhìn thấy Sở Linh Dương thì lên tiếng:
"Nào Dương Dương! ông đánh đàn cháu hát".
Dương Dương nhìn ông cụ đang ngồi trên cái ghế đá cũ kỹ, cô đi lại ngồi xuống bên cạnh ông.
Lúc này những tiếng cười nói đã dần dần biến thành sự chú tâm im lặng.
Nhóm bạn chọn một chỗ trống thích hợp ngồi xuống lắng nghe tiếng hát trong trẻo của Dương Dương.
Ông cụ cảm thấy lúc này không gian đã tĩnh lặng hẳn, ông quay sang hỏi Dương Dương: "Cháu muốn hát bài gì???".
"Là bài 'Câu Chuyện Đầu Năm' ạ!"
Ông bắt đầu đánh đàn, đôi tay điêu luyện uyển chuyển mà điều khiển cây đàn phát ra âm thanh êm tai.
Dương Dương cất lên tiếng hát, giọng hát đầy sức sống như ánh nắng ban mai khiến cho mọi người có mặt đều chú tâm lắng nghe một cách mê mẩn.
Một sự kết hợp hài hòa!
Phía này, ánh mắt của Hứa Đông Hướng nhìn thẳng vào người con gái đối diện mình một cách đầy chìm đắm.
Đối với Hướng Hướng, mặt trời là thứ chiếu sáng cho nhân gian nhưng nó lại không rọi vào nơi góc tối nhỏ hẹp trong lòng của anh.
Trong mắt Hướng Hướng, Dương Dương mới là ánh sáng thật sự!.
Không khí tưng bừng mang đậm chất âm hưởng của ngày tết không sao trộn lẫn được.
Hạt dưa, bánh chưng, dưa hấu đỏ vài mai đào đều được bày xung quanh mọi người.
Tiết mục kết thúc, mọi người vỗ tay náo nhiệt khen ngợi vài ông bà cụ còn yêu cầu cô hát thêm nữa.
Để không phụ lòng mọi người Dương Dương tiếp tục góp thêm vài tiết mục.
Cả tiểu khu như thể chìm đắm vào tiếng hát ấm lòng của cô.
Về đêm muộn, Quách Đường, Tiêu Đàm và Chiêu Thẩm chào tạm biệt rồi trở về.
Tiêu Đàm lúc về còn không quên nhắc nhở Hướng Hướng: "Ngày mai, sân vận động!".
Anh gật đầu dứt khoát ra tín hiệu rồi nhếch môi cười nhàn nhạt.
Bóng dáng ba người kia dần khuất xa tiểu khu...
Sở Linh Dương tươi cười mà nói với Hứa Đông Hướng: "Cậu thấy đấy, ai cũng quý mến cậu vậy nên đừng quá khép mình lại, hiểu chưa???".
Hướng Hướng nhìn cô bằng kiểu cách tinh nghịch: "Biết rồi bà cụ non".
Đôi mắt của anh long lanh hiện rõ dưới ánh đèn làm cho Dương Dương có chút xao xuyến.
Hai người chậm rãi vừa đi vừa nói đến khi tới trước cửa nhà Linh Dương, anh mới đứng khựng lại:"Dương Dương".
"Hả???". Cô đáp lời.
"Cậu cho mình một điều ước có được không???". Anh nhìn chăm chăm vào ánh mắt của cô.
"Mình sao???". Cô chỉ ngón tay vào mình
Hứa Đông Hướng gật đầu.
"Được! cậu ước đi mình sẽ làm cô tiên thực hiện điều ước cho cậu". Cô vui vẻ làm ra dáng một cô tiên nữ đang mặc một chiếc đầm mà nhún xuống một cái.
Anh cười rồi nói: "Mình ước Sở Linh Dương sẽ cùng mình đón năm mới mãi mãi, mong cô tiên thực hiện".
Cô cười phá lên không ý thức được mà vỗ vào vai Hướng Hướng: "Cậu không định lấy vợ sao???".
"Cậu cho mình lấy thêm vợ hai sao???". Hướng Hướng bất lực nhìn cô.
Lúc này Dương Dương mới ý thức được, không biết ý anh nói là gì nhưng cô lại hiểu theo ý là anh sau này sẽ lấy cô.
Có phải như vậy không???
Không khí có chút ngại ngùng, Dương Dương đỏ mặt nói lấp: "Cậu...cậu về nhà đi, cô tiên sẽ thực hiện điều ước của cậu!".
Hướng Hướng cười nhàn nhạt xong chậm rãi đi lên bật thang.
Về tới, anh thấy nhà mình đã sạch toang cá là bố mẹ anh đã về.
Tô Thúc Đông đi vào nhà nhìn thấy đôi vợ chồng ngồi mỗi người một ngã.
Anh lẳng lặng đi vào phòng mà không nói một lời nào.
Đêm tối ở tiểu khu vẫn vui vẻ nhộn nhịp biết bao, Dương Dương ở trong phòng ngủ nghĩ đến lời nói mới nảy mà ngượng ngùng phủ chăn qua đầu mình còn Hướng Hướng thì lại bất giác nở nụ cười.
Hai người, hai căn phòng, hai thế giới nhưng cùng nghĩ về đối phương!.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT