Mùa hè năm nay Hướng Hướng nói là sẽ dẫn mình về quê ông bà của cậu ấy.
Mình có chút háo hức!.
Viết xong vài lời ngắn ngủi, chủ nhân của nó như thường lệ mà cất nó vào lại chỗ cũ.
Buổi sớm ban mai, sau một tuần chiến đấu với bài thi. Trên chuyến xe buýt tới trường. Hướng Hướng ngồi cạnh Sở Linh Dương, anh cặm cụi đọc cuốn sách trên tay.
Dương Dương đồng phục chỉnh tề, hôm nay cô còn kẹo một cái kẹp tóc mình con bướm bướm màu tím nhạt.
Dương Dương cười tủm tỉm nói với anh: "Hôm nay cậu có thấy mình khác chỗ nào nào không???".
Hứa Đông Hướng vờ đưa ánh mắt lướt nhìn cô một cái rồi nhún vai, tỏ vẻ bình thường: "Sao vậy???".
Cô nhích lại gần thêm cậu một chút, gương mặt vui vẻ nói: "Nào cậu nhìn kỹ một chút đi".
"Ừm...thì có cái gì khác nhỉ?".Hứa Đông Hướng quay đầu đi chỗ nhếch môi cười.
Cô có chút hụt hẫng, Dương Dương lườm anh một cái cái, miệng thì thào: "Đúng là đồ con chó!."
"Ơ??? Cậu nói mình là con gì???". Mấy lời này bị anh nghe thấy.
"Là con chó!." Cô thẳng thừng nói vào mặt anh.
"Mình là con chó vậy cậu là con gì???".
Câu hỏi này thực sự là khó để mà đưa ra đáp án mà có trả lời cũng chỉ tự vã thêm vào mặt thôi.