TA DỰA VÀO THANH MÁU NGHIỀN ÁP TU CHÂN GIỚI

Chương 2: Tĩnh lặng để sống lâu


1 năm

trướctiếp

Thì ra nàng thật sự đầu thai thành đồ khốn*... à không, một con rùa đen.

*Gốc: "vương bát": (chú thích cụ thể ở chương 1) Từ này về sau sẽ còn xuất hiện, mình sẽ để nguyên "vương bát" hay dịch ra tùy vào ngữ cảnh.

Ngôn Lạc Nguyệt nằm bên trong khăn quấn, hai mắt đờ đẫn vô hồn. Nàng ngậm ngón cái trong miệng, chặn một tràng nước bọt sắp trào ra.

Từ cuộc đối thoại của hai người, Ngôn Lạc Nguyệt biết được thiếu nữ này tên là Ngôn Vũ, là người trông coi phòng ấp.

Còn thiếu niên Ngôn Càn kia là trẻ con trong tộc, rảnh rỗi không có việc gì nên đến phòng ấp hỗ trợ.

Nửa canh giờ trước, trước mắt Ngôn Lạc Nguyệt lập lòe sắc máu thê lương, sinh mạng trôi tuột.

Nhưng vào khoảnh khắc nguy cấp nhất, Ngôn Vũ cởi áo ngoài, cẩn thận nhẹ nhàng bọc nàng lại.

Vải dệt mềm mại mang theo nhiệt độ cơ thể, cản được hết không khí rét lạnh đã cứu thanh máu sắp chạm đáy của Ngôn Lạc Nguyệt.

Nhìn thấy khả năng sống còn chậm rãi tăng lên, Ngôn Lạc Nguyệt thở dài nhẹ nhõm.

Ngôn Vũ cẩn thận bế bé con lên.

Nàng chưa gặp được đứa trẻ cùng tộc nào nhỏ thế đã biết hóa hình: xương cốt mềm nhũn, ngón tay ngón chân nhỏ nhắn nhăn nheo, dường như chỉ cần nàng dùng thêm một chút sức lực, thân thể trong lòng sẽ nát tan.

Ngôn Vũ dùng tư thế giống nâng gói thuốc nổ, khó khăn bế Ngôn Lạc Nguyệt như bê mâm đồ ăn, một đường đưa bé con tới trước mặt Đại trưởng lão.

Sau khi giải thích tường tận về quá Ngôn Lạc Nguyệt nở ra, Ngôn Vũ ngẩng đầu lên nhìn Đại trưởng lão râu tóc bạc phơ trước mặt, chờ mong được chỉ bảo.

Một cái búng tay qua đi, Đại trưởng lão khoanh chân ngồi tại chỗ không có động tĩnh gì.

Hai cái búng tay qua đi, nếp nhăn trên mặt Đại trưởng lão chẳng hề dao động dù chỉ một chút.

Sau mười cái búng tay, Đại trưởng lão mở mắt.

Chòm râu tuyết trắng rung rung, cuối cùng Đại trưởng lão cũng phát ra thanh âm, thần sắc ông bình tĩnh, nói: "Ồ ——, ta —— đã —— biết ——."

Đại trưởng lão nhìn về phía bé con trong ngực Ngôn Vũ, không nhanh không chậm hỏi: "Con ngoan ——, về —— thân thế —— của con ——, con —— có —— manh mối —— gì —— không?"

Ngôn Vũ: "......"

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Tâm tình Ngôn Lạc Nguyệt thảm không nỡ nhìn, ào ào tuôn ra lời mắng chửi.

Rất tiếc, do điều kiện bẩm sinh nên phần cứng bị giới hạn hoạt động, cái miệng nhỏ dẩu lên, chỉ có thể bẹp bẹp phun ra bong bóng.

Đại trưởng lão nở nụ cười sung sướng: "Con xem ——, biết —— phun —— bong bóng —— này, đúng là —— con non —— của Quy tộc —— chúng ta —— rồi."

Ngôn Lạc Nguyệt: "???"

Này, khoan, chờ một chút, Người nói gì vậy?

Người có thể - vui lòng - làm ơn, nhắc lại hai chữ kia không?

Bé con kích động mà vung vẩy tay chân, phát ra tiếng "a a" mềm như bông.

Miệng qua đen cực kì linh như thế đấy, vậy mà Người lại nói mấy người là đồ kh... khốn... không, Quy tộc?

Thôi vậy, Quy tộc thì Quy tộc đi.

Lại vì cớ gì, rõ ràng đều đầu thai thành rùa đen, tại sao nàng bắt đầu với thanh máu 1 điểm, thế giới này đến tột cùng còn biết nói đạo lí không thế?

Ngôn Vũ áp chế đứa nhỏ đang ra sức phản kháng bằng một tay, nhưng có hơi dùng sức một chút đã thuận tiện đánh rớt 0.1 điểm máu của Ngôn Lạc Nguyệt.

Nàng hoang mang hỏi: "Đại trưởng lão, hình như trẻ con loài người cũng thích phun bong bóng nhỉ?"

Đại trưởng nói có sách mách có chứng: " Con non —— loài —— người, sẽ không —— nở ra —— từ trứng —— đâu."

Lời này nghe có điểm hợp lý.

Nhưng nàng đến gặp trưởng lão, còn không phải vì thắc mắc tại sao trứng nở ra trẻ con hay sao?

Ngôn Vũ cảm thấy có chỗ không đúng, cứ như gặp phải ma đụng tường.*

*鬼打牆: "ma đụng tường" có nghĩa là khi đi vào ban đêm hoặc ở nông thôn, bạn không thể xác định phương hướng, nhận thức mơ hồ và không biết đi đâu, vì vậy bạn tiếp tục rẽ thành hình tròn. Loại trải nghiệm này khi nói với người khác, người khác rất khó hiểu, cho nên gọi là "ma đụng tường", kỳ thực đây là trạng thái ý thức mơ hồ của con người. Trên thực tế, hiện tượng này đã được giải thích bằng khoa học, không phải là hiện tượng siêu nhiên hay tâm linh. (Baidu)

Nàng do dự hỏi: "Trưởng lão, bé con làm sao bây giờ?"

Đại trưởng lão chầm chậm nhắm mắt lại, vẫy vẫy tay với nàng. Một động tác nhỏ này đã tốn hết thời gian nửa chén trà.

Đại trưởng lão thong thả ôn hòa, bảo: "Nuôi —— đi."

Ngôn Vũ yên lặng chờ một lúc cũng không nghe được câu tiếp theo. Nàng mạnh dạn duỗi tay chạm chạm vạt áo Đại trưởng lão, ngay sau đó đột nhiên sửng sốt.

Đại trưởng lão ngủ đông.

***

Sau một hồi rối rắm, Ngôn Vũ quyết định mang Ngôn Lạc Nguyệt về nhà mình nuôi nấng.

Đối với quyết định này, Ngôn Lạc Nguyệt tạm thời không mấy quan tâm. Tuy việc ai nuôi nàng thời gian tới cũng quan trọng đấy, nhưng nàng đang phải đối mặt với vấn đề nguy cấp hơn thế một trăm lần.

—— nàng đang rớt máu!

Sau khi được Ngôn Vũ ôm về nhà, Ngôn Lạc Nguyệt không ngừng bị trừ máu vì đói!

Tuy rằng tốc độ khấu trừ khá chậm, cứ mỗi năm phút giảm 0.01 điểm máu, nhưng thanh máu vốn đã ngắn của nàng không thể chịu nổi.

Nàng mở màn với 1.0 điểm máu, cứ theo tình hình này, cho dù không xảy ra thêm chuyện ngoài ý muốn nào khác, thì nhiều nhất 8 tiếng, Ngôn Lạc Nguyệt - một sinh mạng chỉ mới bắt đầu - sẽ lìa đời.

Cảm nhận được cơn đói càng lúc càng rõ ràng, Ngôn Lạc Nguyệt bất đắc dĩ mở miệng gào to.

Ngôn Vũ không rõ tại sao bé con khóc lớn, gấp đến độ nhíu chặt đôi mày.

Sự quan tâm của nàng dành cho Ngôn Lạc Nguyệt là thật lòng, nên luống cuống vụng về giống mọi mẹ bỉm lần đầu chăm trẻ: thấy con khóc liền vội vàng tìm nguyên nhân.

Lúc này, Ngôn Lạc Nguyệt được nàng quấn thêm một lớp chăn —— mà vì quá ngộp, thanh máu trừ 0.1 điểm.

Nàng còn dùng nước ấm lau mặt cho bé con —— chẳng may, làn da trẻ em quá mẫn cảm, nóng rớt 0.1 điểm máu.

Sợ tã lót có dị vật gì cộm đau bé con, Ngôn Vũ cởi chăn ra nhìn thử —— khí lạnh đánh tới bất ngờ, Ngôn Lạc Nguyệt mất thêm 0.1 giá trị sinh tồn.

Ngôn Lạc Nguyệt: "......"

Nhìn cảnh báo tử vong lập lòe sắc đỏ, Ngôn Lạc Nguyệt cho rằng mình hoàn toàn giác ngộ thành Phật luôn rồi.

Hai mắt nàng mất đi ánh sáng, cả người, à không, cả thân rùa i hệt con cá mặn, không thể nhúc nhích, nằm ngửa mặt cứng đờ.

Nàng bất động, Ngôn Vũ cũng bất động. Thoát khỏi những tác động của Ngôn Vũ, thanh máu khôi phục tần số -0.01, - 0.01.

Ngôn Lạc Nguyệt bi ai phát hiện: thì ra đây là cách duy nhất giúp nàng sống sót lâu hơn.

—— dựa vào cái gì mà Quy tộc mấy người có châm ngôn sống "Tĩnh lặng để sống lâu" được thế?

Trong khi Ngôn Lạc Nguyệt đang đón chờ kết cục chết đói đầy thê thảm, Ngôn Càn đã đến cứu vớt nàng.

Ngôn Càn xoay quanh giường được bố trị tạm thời cho em bé một vòng, lập tức bị ánh mắt bi tráng của Ngôn Lạc Nguyệt dọa sợ.

Hắn tuy rằng chẳng có kinh nghiệm nuôi trẻ, nhưng xem ra, trên mặt rùa con mới nở không nên xuất hiện bộ dạng này chứ nhỉ?

Ngôn Càn cẩn thận duỗi tay, vẫy vẫy trước mặt bé con.

Tròng mắt Ngôn Lạc Nguyệt còn không thèm đảo, tập trung chờ chết.

Mấy cậu thiếu niên non nớt nói chung đều không đủ cẩn thận, động tay động chân cũng không biết nặng nhẹ.

Nàng gắng gượng như vậy còn có thể giãy giụa mà sống thêm ba bốn giờ, chứ nhỡ bị Ngôn Càn vô ý đụng nhẹ một cái có khi tiễn nàng chết ngay tại chỗ.

Ai ngờ, Ngôn Càn nhìn chằm chằm Ngôn Lạc Nguyệt một hồi, không biết có phải đồ tham ăn có thể bắt sóng với nhau hay không, vậy mà hắn cảm nhận được khốn khó của bé con.

Thiếu niên quay đầu kêu lên: "Vũ tỷ, tỷ đã cho muội muội ăn chưa?"

Ngôn Vũ ngơ ngác chớp chớp mắt: "Chưa đâu, rùa con mới phá xác trong tộc đều không thể cho ăn, phải nghỉ ngơi bảy tám ngày."

Nghe nàng nói như vậy, Ngôn Càn cũng có chút do dự: "Nếu nở ra hình người, tình huống hẳn không giống nhau đâu? Hay là... cứ đút muội muội chút sữa?"

Lời này nghe cũng hợp lý. Nghĩ nghĩ một lát, Ngôn Vũ vội vàng vào phòng trong, sau đó cầm ra một túi bột.

Ngôn Càn nhìn thử, có chút kinh ngạc lên tiếng: "Ồ, là cái này ạ."

"Ừ." Ngôn Vũ làm cái pháp quyết, nước sạch tự động rót đầy chén.

"Tộc ta đâu có thói quen uống sữa, nhất thời không tìm được nguồn sữa. Rùa con đều thích ăn cái này, trước mắt đút thử một chén xem sao."

Quá trình cho ăn vô cùng suôn sẻ.

Ngôn Vũ áy náy phát hiện, bé con khụt khịt chóp mũi, thiếu chút nữa nuốt luôn cái muỗng, vừa nhìn đã biết đói quá rồi.

Uổng cho nàng đã từng chăm sóc nhiều rùa con mới nở như vậy, thế mà lại mắc phải sai lầm không đáng có. Hóa ra hình người và hình rùa có tập tính khác nhau đến thế.

Ăn liên tục mười mấy muỗng cháo nhỏ, cuối cùng Ngôn Lạc Nguyệt cũng thoát khỏi cơn đói, thanh máu lại khôi phục bình thường.

Nàng chép chép miệng, cảm thấy cả người sống lại.

Lúc này, Ngôn Lạc Nguyệt mới có tâm tình để ý những chuyệt khác.

Ví dụ như, hương vị cháo nàng vừa ăn sao có điểm kì kì.

Hơi mặn, có chút sáp sáp, ăn rất ngon, thoang thoảng mùi protein. Nhìn bề ngoài giống cháo bột, nhưng trên đời làm gì có giống gạo mì nào mang mùi vị này.

Trong lúc Ngôn Lạc Nguyệt lặng lẽ suy nghĩ, Ngôn Càn đã nhanh tay nhanh chân cầm lấy gói bột còn dư, ngẩng đầu, đổ hết vào trong miệng.

Tận hưởng tư vị của đồ ăn vặt, Ngôn Càn thỏa mãn mà nheo mắt.

"Vũ tỷ, nói tới bột trùng tuyết thì chỉ có chỗ của tỷ làm ra vị chính tông nhất thôi."

Người nói vô tình, người nghe có ý, Ngôn Lạc Nguyệt hoảng sợ tới trợn tròn mắt.

Bột trùng tuyết... Rùa con trong tộc đều thích ăn...

Cái gì ấy nhỉ, rùa con trong thế giới động vật thường ăn gì nhỉ?

Nếu nàng nhớ không lầm, rùa đen là động vật ăn tạp, nào cá, nào tôm, nào côn trùng đều có thể ăn.

Nói cách khác, cái thứ nàng vừa ăn là...!!!

Ánh sáng đỏ quen thuộc lần nữa bao phủ tầm nhìn Ngôn Lạc Nguyệt, lần này thanh máu bỗng nhiên trừ hẳn 0.5 điểm vì tinh thần nàng bị kích thích mạnh.

... Ngôn Lạc Nguyệt đau đớn nhận ra, mới xuyên qua chưa tới nửa ngày, nàng đã hoàn toàn chấp nhận cái khái niệm nực cười "0.5 điểm máu là cực kì nhiều" này.

Ngôn Lạc Nguyệt sửng sốt, không khỏi buồn lòng.

Nàng mếu máo, thuận theo bản năng sinh lý làm ra động tác hợp tuổi ——

"Oa ô oa ——"

Cuộc sống này quá khó khăn!

Nếu không phải không thể khống chế được đầu lưỡi của mình, thì Ngôn Lạc Nguyệt đã hét to với thế giới tên của người trước mặt này.

—— Cànnnnn!

***

Tuy rằng lạnh bị trừ máu, sặc sữa bị trừ máu, ngay cả tinh thần chấn động vì ăn sâu cũng bị trừ máu, nhưng Ngôn Lạc Nguyệt vẫn kiên cường tồn tại.

Mỗi ngày đều là một ngày mới, thức ăn cho rùa cũng sẽ vậy thôi.

Ngôn Lạc Nguyệt nhớ rõ thực đơn của rùa đen vốn cực kì phong phú. Trừ những thực phẩm giàu protein có hương vị đáng nghi kia, bọn họ cũng ăn rau dưa trái cây.

Vì thế nàng tin rằng, chỉ cần kiên trì sống sót, một ngày nào đó món chính của nàng sẽ đổi thành rau dưa, trái cây hoặc thực phẩm bình thường khác.

Đêm nay trăng sáng sao thưa, Ngôn Càn rời đi từ sớm, Ngôn Vũ cũng đã ngủ say.

Ánh trăng sáng tỏ như sóng nước, xuyên qua màn cửa chiếu rọi vào trong, ánh bạc lưu chuyển dập dờn, nhẹ nhàng phủ lên chăn nhỏ của Ngôn Lạc Nguyệt.

Nghe tiếng hít thở đều đều bên tai, Ngôn Lạc Nguyệt mở to mắt.

Cục sữa non bị tã lót bọc thành quả bông, vặn vẹo hai cái. Một cánh tay ngắn ngủn, trắng mềm tròn trịa thò ra từ bên trong.

Chờ mãi mới đến lúc Ngôn Vũ ngủ, nàng mới có thể cẩn thận nghiên cứu thanh máu của mình.

Nàng cố sức vươn cánh tay nhỏ lên đỉnh đầu, nhéo nhéo sợi chỉ đỏ mỏng manh kia.

Khoảnh khắc chạm vào thanh máu, một loại cảm giác không tên bỗng nhiên truyền khắp người nàng.

Trước mắt Ngôn Lạc Nguyệt là vô số pháp bảo hoàng kim đang lóe sáng, nhìn hình dáng thể loại...

Cái này, là balo trong trò chơi《 Vạn Giới Về Một 》của nàng đấy à?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp