Lý Kiến Vi nhét gói thuốc vào trong túi rồi mua thêm một ly Oden, sau khi thanh toán xong cậu đi lại gần cửa sổ, đặt cốc giấy vào trong tay của Diệp Tri Manh. Lúc nhìn thấy Lý Kiến Vi, Diệp Tri Manh cảm thấy hơi không thoải mái nên lau đi những giọt nước mắt rồi hỏi: “Sao cậu còn chưa về nhà?”

Lý Kiến Vi ngồi lên chiếc ghế ở bên cạnh cô rồi trả lời: “Cậu cũng có về nhà đâu.”

Diệp Tri Manh giơ tay lên chỉ vào một tòa nhà ở ở gần cửa sổ rồi nói: “Nhà của tôi ở rất gần đây nên nếu muốn là tôi về được ngay.”

Lý Kiến Vi gật đầu nhưng không nói gì.

Có lẽ là do hồi nãy ở ngoài trời hít thở không khí lạnh quá lâu nên Diệp Tri Manh hắc xì liên tục mấy cái. Cô dùng que tre chọc vào mấy viên chả cá trong ly giấy, do dự một lúc mới cất tiếng hỏi: “Cậu mua giùm tôi ly cà phê nóng có được không? Điện thoại của tôi tắt nguồn rồi, thứ hai tuần sau vô trường thì tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.”

Lý Kiến Vi đứng lên đi mua hai ly cà phê nóng rồi quay lại ghế ngồi, sau đó đưa một ly cho Diệp Tri Manh: “Cậu không muốn về nhà ngủ hả?”

Diệp Tri Manh thổi cà phê cho nguội bớt rồi hớp một ngụm lớn, sau đó cứ chia ra làm bảy ngụm nhỏ một, từ từ nhâm nhi. Lý Kiến Vi nhìn hai má cô phồng ra rồi im lặng đếm, nhịn cười cúi xuống uống ly cà phê của mình.

Lúc Diệp Tri Manh vừa nuốt ngụm cà phê thứ sáu thì cô lại nấc cụt thêm một cái nữa nên đành phải làm lại từ đầu. Sau khi đã hết nấc cụt cô mới trả lời: “Tôi không về nhà vì nếu lúc ba tôi về nhà mà không nhìn thấy tôi thì ông ấy cũng không cảm thấy lo lắng đâu. Mà nếu ông ấy có lo lắng đi chăng nữa thì cũng tốt thôi, ai bảo ông ấy nửa đêm bỏ tôi ở nhà một mình làm chi.”

Nhìn thấy sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Lý Kiến Vi, Diệp Tri Manh cảm thấy mình hơi ương ngạnh nên khuôn mặt cô đỏ bừng lên rồi nhỏ giọng nói tiếp: “Nếu ba tôi không tìm thấy tôi ở nhà và cũng không gọi điện thoại cho tôi được thì ông ấy sẽ ngay lập tức chạy xuống lầu để tìm tôi. Tôi ngồi ở chỗ này nên lúc ông ấy vừa chạy ra là thấy tôi rồi, tôi chỉ muốn ông ấy cảm thấy lo lắng một chút thôi.”

Lý Kiến Vi thu lại biểu cảm ngạc nhiên rồi nhìn cô gật đầu nói: “Cậu nói cũng đúng.”

Diệp Tri Manh nghi ngờ cậu ấy đang mỉa mai cô nên bĩu môi trả lời: “Lúc mẹ của tôi mất đi, ba đã ôm tôi vào lòng và hứa với ông bà ngoại rằng cả đời này ông ấy cũng sẽ không bao giờ lấy ai nữa, ông ấy cũng sẽ không bao giờ để tôi có thêm một bà mẹ kế. Nhưng suốt hai năm qua ông bà nội tôi hết lần này tới lần khác thúc giục ông ấy tái hôn, luôn khuyên ông ấy đừng chần chừ như vậy nữa. Lúc đó ông ấy đã nói là sẽ đợi tôi học xong đại học, kết hôn rồi sinh con đẻ cái rồi rời khỏi căn nhà này thì ông ấy mới nghĩ tới việc tái hôn.... Tôi giận ông ấy không phải là do ba tôi yêu đương mà là do ông ấy đã giấu tôi.”

Khi nhìn thấy ánh mắt của Lý Kiến Vi, cô hơi do dự một chút rồi cũng nói ra sự thật: “Tôi cũng ghen tị và đau lòng lắm chứ! Ba cực kỳ cực kỳ yêu thương tôi nên tôi nói gì ông ấy cũng đồng ý hết. Trước khi việc ông ấy yêu đương bị phanh phui ra thì ông ấy vẫn chưa từng giấu tôi bất cứ việc gì, tôi chỉ mong ông ấy chỉ yêu thương một mình mẹ và tôi thôi...”

“Tình cảm của ba mẹ cậu rất thắm thiết có đúng không?”

Diệp Tri Manh gật đầu trả lời: “Ba của tôi là một người đàn ông của gia đình lại còn rất dịu dàng nữa, ông ấy đối xử với mẹ và tôi cực kỳ tốt, lúc mẹ tôi mất đi vì bệnh ông ấy đã rất buồn, buồn còn hơn cả tôi với ông bà ngoại nữa. Mới có sáu năm lẻ tám tháng trôi qua thôi mà...”(Abilene x T Y T)

Diệp Lỗi là người đàn ông của gia đình và rất dịu dàng sao... Lý Kiến Vi thật sự không thể nào tưởng tượng ra được một người đàn ông có thể sống một thân một mình suốt sáu năm ròng mà không có một bóng hồng nào quây quanh cả. Cậu nhìn gương mặt mang đầy nỗi cô đơn của Diệp Tri Manh, nghĩ rằng chỉ có những đứa trẻ lớn lên trong một gia đình hạnh phúc và ấm cúng mới có thể giống như cô thôi, bởi vì chỉ ở trong những gia đình đó thì những người làm ba làm mẹ mới có thể đặt cảm xúc của con cái lên trên đầu. Còn cậu thì sao chứ, má nó, nếu không phải đối tượng yêu đương là cái gã phiền phức tên Diệp Lỗi đó thì khi nghe mấy chuyện này cậu cũng sẽ không quan tâm đâu.

“Tại sao ba mẹ cậu lại ly hôn vậy?” Diệp Tri Manh nhìn cảm xúc trên khuôn mặt của cậu rồi dè dặt hỏi: “Tôi không có ý gì khác đâu, chỉ là, chỉ là... Nếu mẹ cậu và ba của tôi ở bên nhau thì ba mẹ cậu sẽ không thể nào kết hôn lại được nữa, có lẽ cậu cũng không muốn như vậy ha?”

“Người mà mẹ tôi ly hôn vào nửa năm trước không phải ba ruột của tôi vì khi ba mẹ tôi ly hôn, tôi còn chưa tròn một tuổi.”

“...”

Diệp Tri Manh phải bỏ ra một một lúc lâu mới có thể hiểu được câu nói này của cậu. Cô cố gắng không thể hiện sự ngạc nhiên ra mặt rồi nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi cậu.”

Có lẽ là do cô cảm thấy xấu hổ nên khi vừa nói xong, cô cầm ngay ly cà phê lên hớp từng ngụm nhỏ rồi im phăng phắc.(Abilene x T Y T)

Lý Kiến Vi đi ra ngoài cửa hàng để hút một điếu thuốc, đến khi cậu quay lại thì Diệp Tri Manh đã uống xong ly cà phê và đang nằm gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

...

Diệp Tri Manh ngủ quên ở cửa hàng tiện lợi tới hơn sáu giờ sáng mới quay trở về nhà. Lúc vừa vào trong nhà cô chạy nhanh tới phòng của ba mở cửa ra, tối hôm qua ông ấy không ra ngoài tìm cô chắc là do ông ấy không có ở nhà chứ?

Giấc ngủ của Diệp Lỗi vốn không được sâu nên khi vừa nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra ông ấy đã thức dậy rồi. Lúc ngồi dậy thì ông nhìn thấy con gái đang đứng ở cạnh cửa, ông xoa nhẹ huyệt thái dương đang đau nhức rồi hỏi: “Sao nay con dậy sớm thế?”

Bình thường thì vào buổi sáng thứ bảy chủ nhật, Diệp Tri Manh đều sẽ ngủ nướng tới tận trưa mà.

Thấy con gái vẫn im lặng nên Diệp Lỗi xỏ đôi dép lê vào rồi đứng dậy: “Sáng nay con muốn ăn gì không? Ba ra ngoài mua cho con ăn.”

Diệp Tri Manh nhìn chằm chằm vào ba mình một lúc rồi nhíu mày lại trả lời: “Con không cần, lát con qua nhà bà nội ăn.”

Ông bà hai bên đều rất yêu thương Diệp Tri Manh nên cô đã tập cho mình một thói quen. Đó là vào hai ngày cuối tuần, cô sẽ chạy đến nhà nội ở một ngày rồi qua nhà ngoại ở thêm một ngày nữa.

Ba của cô không biết tối qua cô không có ở trong nhà nên cô cảm thấy bản thân mình không được ông ấy quan tâm. Tâm trạng của Diệp Tri Manh không tốt tới nỗi người cô chỉ ở nhà ông bà nội vào hai ngày cuối tuần cũng có thể đoán được mọi chuyện đều liên quan tới Lưu Vũ Vi. Cô ấy đi vào phòng học rồi mỉm cười nói với Diệp Tri Manh đang làm bài thi thử tiếng anh: “Đừng cặm cụi lâu như vậy chứ, ra đây ăn ít trái cây thư giãn với cô một chút nào.”

Sau khi tự mình viết xong câu hỏi, Diệp Tri Manh bỏ cây viết lên bàn rồi đi theo cô ra phòng khách. Diệp Lỗi có yêu thương con gái đến mấy cũng không cẩn thận tỉ mỉ bằng một người phụ nữ được. Đối với những chuyện mà ông không thể lo tới hay làm được thì ông đều nhờ em gái làm thay. Mới sáng ra đã thấy đứa con gái mình yêu thương giận dỗi, nên khi Diệp Tri Manh vừa đi ra ngoài ông đã gọi điện thoại ngay cho Diệp Hâm để nhờ cô ấy trò chuyện với con gái của ông rồi hỏi lý do tại sao con bé không được vui.

Là một đứa em gái, Diệp Hâm vẫn luôn mong người anh trai đang độc thân của mình đi tìm bạn đời càng sớm càng tốt, chứ đừng mải mê chăm con gái và lao đầu vào làm việc nữa. Do đó cô đã tự ý quyết định sẽ trò chuyện với Diệp Tri Manh về việc của Lưu Vũ Vi: “Con đang cãi nhau với ba con hả?”

“Không có.”

“Không sao?” Diệp Hâm đưa cho cô trái cam đã được lột vỏ rồi cười nói: “Con á, vui hay không vui đều hiện rõ trên mặt này, con có thể giấu được cái gì chứ? Chuyện này có liên quan tới dì Lưu đúng không nè?”

“Cô ơi, sao cô biết vậy ạ... Ba của con có dẫn dì ấy về nhà gặp ông bà nội rồi hả?”

“Cô ấy với ba của con là bạn học cấp hai, mà cô cũng học trường đó nên cũng cô cũng biết cô ấy. Theo những gì cô thấy thì cô ấy rất đẹp và tính tình cũng tốt nữa. Hồi còn đi học thì dù trai hay gái đều thích cô ấy hết. Nếu như sau này cô ấy và ba của con có cưới nhau thì cô ấy cũng sẽ không bắt nạt con đâu.”

Diệp Tri Manh chề môi ra nói: “Hồi học cấp hai ba con có thích cô ấy không vậy cô?”

Diệp Hâm bó tay nhìn cô cháu gái: “Sao lại thế được! Ba con vẫn luôn một lòng một dạ với mẹ của con nên khi mẹ con mất đi, ông ấy đã buồn tận mấy năm trời, khó lắm mới có thể gặp được một người vừa ý nên con không được gây sự à nha.”

Diệp Hâm vẫn rất thương Diệp Tri Manh. Cô ấy luôn nghĩ rằng do cô không còn mẹ nên Diệp Hâm đối xử với Diệp Tri Manh còn tốt hơn cả con trai của mình. Nhưng anh trai của cô lại quá cưng chiều con gái rồi, vì dẫu cho anh ấy có chiều chuộng con gái tới mức nào đi nữa thì con bé cũng phải hiểu cho ba mình chứ.

Anh hai của cô vừa làm cha vừa làm mẹ mấy năm qua cũng không dễ dàng gì, đợi đến khi con gái vào đại học thì trong nhà chỉ còn lại một mình anh ấy, vừa cô đơn lẻ loi vừa không có ai chuyện trò chung mỗi tối, rồi vài năm sau nữa đứa cháu gái này của cô lấy chồng sinh con thì chẳng phải anh cô sẽ trở thành một lão già cô đơn hay sao.

Suốt hai năm qua, không chỉ cô mà cả ông bà ngoại của cháu gái cô cũng hết lần này tới lần khác khuyên nhủ anh hai của cô lấy vợ mới, nhưng lúc nào anh ấy cũng không chịu đi tới mấy buổi xem mắt đó, để rồi bỏ lỡ biết bao nhiêu cơ hội. Khó lắm anh ấy mới động lòng, vậy mà cô lại nghe nói vì cháu gái phản đối nên anh cô đã nói rằng cứ tiếp tục như trước tới giờ trước đã, đợi đến khi nào con gái chịu rồi mới tính tới chuyện cưới xin.

Trẻ nhỏ có thể sẽ bị tổn thương nhưng cũng không thể nuông chiều quá mức được. Đợi đến khi cháu gái bước qua thời kỳ phản nghịch thì con bé sẽ hiểu chuyện hơn, biết yêu thương ba nhiều hơn thì anh ấy sẽ không bị cản trở nữa.

Diệp Tri Manh sững người rồi cãi lại: “Con gây sự hồi nào?”

“Con đã nói với ba con là con hoàn toàn không đồng ý có đúng không?”

Nghe thấy câu này Diệp Tri Manh đã biết là mình không hiểu chuyện nên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

“Manh Manh à, dù cho ba con có tái hôn đi chăng nữa thì ông ấy vẫn sẽ là ba của con mà thôi. Ông bà ở nhà và cả cô cũng sẽ yêu thương con nhất mà, dì Lưu sẽ không lấy mất sự quan tâm của ba con đối với con đâu.”

“Cô nè, ba con nói cô khuyên con giùm ông ấy hả?”

“Ba của con không nhờ cô nói với con mấy việc này, ông ấy chỉ nói rằng con sắp thi đại học rồi nên không muốn tâm trạng của con bị ảnh hưởng bởi chuyện tình cảm của mình. Ba con thương con nhiều lắm nên ông ấy luôn đặt con lên trên đầu, con có từng vì ông ấy mà suy nghĩ lại hay chưa?”

Diệp Tri Manh im lặng.

Diệp Hâm vẫn kiên trì tiếp tục khuyên nhủ Diệp Tri Manh: “Manh Manh, con cũng không còn nhỏ nữa rồi. Con thử suy nghĩ một chút xem xem anh chị em họ của con có đứa nào có được người ba như ba con không? Ba con nói dối con cũng là vì không muốn con lơ là việc học thi đại học thôi. Chứ hiện tại ông ấy vẫn chưa muốn tái hôn mà chỉ muốn sống chung một nhà với dì Lưu thôi. Mà cho dù ông ấy có tái hôn đi chăng nữa thì nếu mẹ kế có đối xử không tốt với con, ba con vẫn sẽ luôn đứng về phía con, ông bà với cô cũng sẽ bênh vực cho con mà.”

Diệp Tri Manh cúi đầu không nói gì, một lúc sau mới mở miệng: “Con biết mà, con không có lo đâu.”

Nhìn thấy cô cứ lưỡng lự mãi mà không nói gì nên Diệp Tri Manh nói tiếp: “Cô, con không phản đối nữa đâu.”

Nhìn thấy vẻ mặt đầy đau khổ của cháu gái, Diệp Hâm lại cảm thấy đau lòng, đứa cháu gái nhỏ này đột nhiên thay đổi là chuyện không bình thường chút nào, cô muốn nói với cháu gái thêm vài câu để an ủi con bé thì đột nhiên điện thoại của khoa gọi tới báo với cô rằng tình trạng của bệnh nhân cô đang theo dõi xấu đi. Cô không có thời gian để ăn trưa mà báo ngay cho ông bà của Diệp Tri Manh rồi chạy nhanh vào bệnh viện.

Sau khi cô ra khỏi nhà, Diệp Tri Manh cầm trái cam ngồi một đống trên sofa thừ người ra, cô nhận ra những thay đổi của ba quá trễ... Vào mỗi ngày thứ bảy trước đây ba của cô sẽ qua nhà ông bà nội với cô từ sáng tới tối, rồi tới chủ nhật cô chạy qua nhà ông bà ngoại ở, ba của cô cũng thường xuyên qua nhà ông bà ăn cơm tối rồi phụ ông bà dọn dẹp vài thứ và cuối cùng là chở cô về nhà.

Nhưng suốt sáu tháng nay cứ vào thứ bảy chủ nhật thì ba của cô lại báo ‘Có việc bận’ rồi không về đây ăn cơm nữa, có lẽ ông đang đi hẹn hò với dì Lưu...

Trong lòng cô nổi lên sự chua xót rồi tự nhủ rằng ba cô yêu đương cũng không có gì sai cả, cô không được bướng bỉnh mà phải biết suy nghĩ cho ba, phải biết mở lòng ra để không trở thành gánh nặng tâm lí cho ba.

Nhưng thực tế lại không được như vậy...

Sau khi ăn tối xong, Diệp Tri Manh cố làm hết bài tập còn lại rồi thu dọn tập vở chuẩn bị về nhà thì Diệp Lỗi đến. Ông đưa đồ cho ba mẹ rồi nói chuyện với họ vài câu với họ sau đó mới nhìn con gái: “Manh Manh, chúng ta về nhà không con?”

Diệp Tri Manh ‘Dạ!’ một tiếng chậm chạp gom tập vở lại, tạm biệt ông bà nội rồi đi theo ba ra ngoài. Sau khi cả hai ba con đều lên xe, Diệp Lỗi hắng giọng hỏi: “Con muốn ra ngoài đi dạo không?”

Vào những buổi tối của hai ngày cuối tuần, hai ba con cô đều đến bách hóa để mua đồ rồi đi ăn cái gì đó mới về nhà. Diệp Hâm là một bác sĩ, cô lúc nào cũng đầu tấp mặt tối với công việc và ít khi được nghỉ phép nên không phải lúc nào cũng được rảnh rỗi. Sau khi vợ ông mất, mặc dù Diệp Lỗi là một người cực kỳ ghét việc đi mua sắm cũng phải cắn răng dẫn con gái đi mua giày dép và quần áo.

Hôm qua, cả một đêm Diệp Tri Manh đều thức trắng rồi lại dành cả ngày để làm đề thi thử nên bây giờ cô vừa mệt lại vừa buồn ngủ, cô lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn rồi nói: “Con không muốn đi.”

Diệp Lỗi lưỡng lự một chút rồi cũng chỉ mở miệng nhắc con gái nhớ thắt dây an toàn.

Quan hệ giữa hai ba con dạo gần đây có hơi khó xử, Diệp Tri Manh biết đó là do lỗi của cô nên cô bặm môi lại rồi nói: “Ba ơi, chuyện của ba với dì Lưu con không có ý gì đâu, con chỉ giận ba vì trước kia ba đã nói dối con thôi. Ba chỉ cần hứa với con là từ nay về sau có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa ba vẫn sẽ nói với con trước với con là được, con sẽ không phản đối nữa đâu ba.”

Diệp Lỗi đờ người ra rồi lo lắng giải thích: “Chỉ là bạn bè thôi... mà nếu ba có kế hoạch khác trong tương lai thì ba chắc chắn sẽ nói với con trước.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play