Tô cơm trộn thịt bò béo ngậy thơm phức.
Gà rán rắc rong biển vỏ ngoài giòn tan, bên trong lại mềm. Bánh tổ áp chảo ăn
kèm với kim chi vừa mềm vừa dai. Trong vòng nửa tiếng đứng đợi có chỗ trống,
Diệp Tri Manh đã nuốt nước miếng không biết bao nhiêu lần, ấy vậy mà cô còn
chưa kịp ăn đã thấy có người ngán tới tận cổ rồi.
Lý Kiến Vi vẫn không bị ảnh hưởng một
chút nào mà chỉ thong thả ung dung vừa ăn vừa uống cực kỳ tập trung.
Diệp Tri Manh vẫn còn cảm thấy khó chịu ở
trong lòng. Đột nhiên Phương Nhiễm bấm gì đó trong điện thoại của cô rồi nháy
mắt nói: “Đọc Wechat đi.”
Cô mở màn hình điện thoại lên nhìn thử
thì chỉ thấy có một tin nhắn của Phương Nhiễm vừa gửi tới mà cô chưa kịp đọc:
[Cậu nhìn bạn nam ngồi đối diện với cậu kìa! Cái khuôn mặt này, đôi chân dài đó
với cả cái khí chất này nữa! Tại sao trên đời này lại có một người ăn cơm thôi
mà cũng đẹp như vậy chứ! Aaaaa!!! Chết tớ rồi! Cậu ấy đang mặc đồng phục trường
trung học trực thuộc của các cậu đó! Có muốn lại gần bắt chuyện thử không?
Thoạt nhìn thì cậu ấy rất giống với mấy cậu học sinh vừa giỏi vừa lạnh lùng vậy
á, đã vậy tay cậu ấy cũng đẹp nữa chứ. Tớ dám cá gia đình cậu ấy thuộc dòng dõi
thư hương(1), cha mẹ phải làm giáo sư hay gì đó á.]
(1):Dòng dõi thư hương: là cụm từ dùng để
chỉ các gia đình có truyền thống học tập, dòng dõi có học vấn.
Nhớ tới vẻ ngoài giống như ăn cướp và mu
bàn tay có xăm chữ ‘Nghĩa’(2) của chú Lâm hồi cô còn nhỏ nên Diệp
Tri Manh đành im lặng một chút rồi nói: [Cậu ấy tên là Lý Kiến Vi, coi chừng
gia đình của cậu ấy là xã hội đen đó.]
(2)Nghĩa: chữ ‘nghĩa’ (義) ở đây là có
nghĩa là chính nghĩa, nghĩa khí.
[????????]
Về phần cha của cô, cho dù mối quan hệ
giữa Diệp Tri Manh và Đơn Thừa Thừa có tốt đến mức nào đi nữa thì những lúc ở
trong trường cũng sẽ không nói chuyện với nhau dù chỉ một câu, nên cô chỉ có
thể phàn nàn mấy việc đó với Phương Nhiễm đang học ở trường khác mà thôi.
Trong khi hai người đang cầm điện thoại
nhắn tin với nhau bằng Wechat thì Lý Kiến Vi đã ăn xong cơm rồi. Cậu hờ hững
đứng dậy, xách cặp lên chuẩn bị rời khỏi quán.
Dĩa bánh tổ áp chảo nguội đi làm phần
nhân bên trong cứng ngắt. Diệp Tri Manh định bưng dĩa bánh lên đi vào bếp nhờ
chủ quán hâm nóng lại giúp mình thì bắt gặp ánh mắt của Lý Kiến Vi đang rời
khỏi ghế. Ánh mắt hai người gần như chạm vào nhau cùng một lúc.(Abilene x T Y T)
Hai người nhìn vào mắt nhau. Lý Kiến Vi
nhìn dĩa bánh tổ trong tay của cô rồi cười giễu nói: “Tính cách của tôi không
giống với Tiếu Lê đâu.”
Diệp Tri Manh ngồi ngẫm một lúc mới hiểu
ra ý mà cậu ấy muốn nói: “Cậu nghĩ nhiều rồi đó. Vì căn bản mà nói cậu không hề
xứng với dĩa bánh tổ của tôi đâu.”
Phương Nhiễm cảm thấy bầu không khí không
ổn lắm nên nhanh chóng nuốt đồ ăn trong miệng xuống rồi đứng dậy giảng hòa:
“Trời muốn mưa hay cha mẹ muốn tái hôn thì đó cũng là những điều không thể ngăn
cản được... Nói không chừng hai cậu sẽ trở thành người một nhà và trở thành một
cặp anh em yêu thương nhau á!”
“...”
“...”
Lúc trước, khi Diệp Tri Manh đi cảnh báo
Tiếu Lê đừng gây chuyện thì Lý Kiến Vi đang ở trên lầu xử lý vết thương nên
không có mặt. Sau đó cô nhận ra mình đã nhận lầm người thì cảm thấy xấu hổ và
không đi tìm cậu nữa.
Sau khi chuyện cha cô và mẹ của Lý Kiến
Vi yêu nhau bất ngờ bị phanh phui, bầu không khí giữa hai người họ lúc nào cũng
ngượng ngùng. Diệp Tri Manh cũng không biết mình nên bày ra vẻ mặt gì khi ở
trước mặt của Lý Kiến Vi nữa. Cô liếc mắt của mình như đang hỏi dò xem Phương
Nhiễm đang nói điên nói khùng cái gì, đến lúc cô quay đầu lại thì Lý Kiến Vi đã
đi ra khỏi quán rồi.
Tối hôm đó Diệp Tri Manh trằn trọc mãi mà
vẫn không ngủ được. Khoảng một giờ sáng cô ngồi dậy đi vệ sinh, lúc đi ngang
phòng của ba mình thì cô nhìn thấy có
ánh sáng hắt ra khỏi khe cửa. Cô đi lại gần rồi áp tai lên cửa để nghe ngóng
thì thấy ba cô đang nói chuyện điện thoại với một người nào đó bằng giọng nói
trầm ấm.
Nếu gọi vào giờ này thì không cần đoán cô
cũng biết người đang bên kia đầu dây chính là mẹ của Lý Kiến Vi. Rõ ràng là hôm
đó ba đã hứa với cô là sẽ đặt cảm xúc của cô lên hàng đầu rồi mà. Ông ấy còn
nói rằng nếu cô không thích thì ông sẽ không liên lạc với dì nữa.
Thực ra là từ sáng nay cô đã nhận ra ba
của mình hơi lạ rồi. Vì bình thường ông ấy chỉ mặc những bộ đồ thoải mái mà
thôi, nhưng kể từ nửa năm trước thì ông ấy đã bắt đầu chú ý đến vẻ ngoài của
mình hơn. Bên trong tủ đồ cũng xuất hiện một đống áo sơ mi, áo gió và cả những
bộ đồ tây nữa.
Đơn Thừa Thừa và những người khác cũng
nói rằng gần đây mặt mày ba cô tươi tỉnh hẳn ra, chỉnh trang một chút xong là
đã có thể so sánh với các ông chú trong phim Hàn Quốc rồi. Thế nhưng cô lại
hoàn toàn không nghĩ tới tất cả những thay đổi đó đều là do ông đang yêu.
Mẹ cô đã mất được sáu năm rồi nên nếu ba
có yêu đương rồi tái hôn cũng là những chuyện hết sức bình thường. Cô biết rằng
nếu mình phản đối thì mình sẽ trở thành một người vừa không biết lí lẽ vừa
không có lập trường, lại còn không hiểu chuyện nữa. Cô cũng biết là mình nên
mỉm cười và chúc ba được hạnh phúc, thế nhưng việc này lại quá khó đối với cô.
Mặc dù mẹ đã mất từ lâu nhưng cô vẫn cảm thấy tổ ấm của ba người họ vẫn còn ở
đó, nên nếu ba cô tái hôn thì tổ ấm của ba mẹ và cô sẽ thực sự biến mất...
Diệp Tri Manh trở về phòng vừa nằm xuống
giường đã nghe thấy tiếng ba cô đang mở cửa phòng và nói với người ở đầu dây
bên kia: “Em đừng khóc mà, anh sẽ tới chỗ em liền.”
Khi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại,
Diệp Tri Manh suy nghĩ một chút rồi nhanh chóng mặc quần jean và áo khoác vào.
Sau đó, cô cầm điện thoại lên chạy vọt ra ngoài, đuổi theo ba.
Diệp Lỗi lên xe và lái ra khỏi nhà, Diệp
Tri Manh nhanh chóng giơ tay ra vẫy một chiếc taxi và yêu cầu tài xế chạy theo
sau xe của ba cô. Vì giờ này đã khá khuya, trên đường có rất ít xe nên Diệp Lỗi
chạy rất nhanh, cả một chặng đường dài như vậy mà ông chỉ mất có mười lăm phút
để hoàn thành.
Diệp Tri Manh chạy sau xe của ba rồi đi
theo ông tới một phòng cấp cứu trong bệnh viện. Từ đằng xa cô đã nhìn thấy rất
nhiều người đang giận dữ bao vây một người phụ nữ, họ vừa xô đẩy vừa chửi bới
người phụ nữ đó. Lúc đi lại gần hơn Diệp Tri Manh mới nhận ra người phụ nữ đó
chính là người dì đã tới nhà cô để tìm ba.
Mẹ của Lý Kiến Vi trông có vẻ vẫn còn rất
trẻ. Khuôn mặt xinh đẹp và dáng người mảnh khảnh khiến bà không giống với một
người bốn mươi hai tuổi một chút nào. Trong tình huống hỗn loạn như thế này mà
khuôn mặt của bà vẫn rất bình thản, mặc dù tóc hơi rối nhưng khí chất của bà
vẫn khác xa so với mọi người.
Diệp Lỗi lao vào đám đông rồi đẩy cặp vợ
chồng đang nắm lấy quần áo của Lưu Vũ Vi ra, vừa thì ôm bà vào trong lòng che
chở, vừa thương lượng với đối phương.
Diệp Tri Manh đang đứng cách đó khoảng
năm mét cũng chăm chú lắng nghe và cũng đã hiểu được chuyện gì đang xảy ra. Con
trai của cậu Lý Kiến Vi, tên Lưu Đống đã đánh một học sinh cấp ba mười sáu tuổi
khiến cậu ấy bị thương khá nghiêm trọng, ít nhất cũng phải là tổn thương nhẹ
cấp độ 2(3). Vì cậu ấy chưa đủ mười lăm tuổi nên khi gây thương tích
nhẹ không cần phải chịu trách nhiệm hình sự mà chỉ có thể đòi tiền bồi thường
trên cơ sở truy tố trách nhiệm dân sự. Nhưng có lẽ là do thoạt trông Lưu Vũ Vi
có vẻ rất giàu, nên lúc bên kia đòi tiền thuốc men ở bên ngoài và mấy thứ khác
đã đòi tới tận một trăm ngàn tệ.
(3)Tổn thương nhẹ cấp độ hai
là tổn thương ban đầu do
các yếu tố chấn thương khác nhau gây ra hoặc biến chứng do vết thương ban đầu
gây ra, không nguy hiểm đến tính mạng; cấu trúc và chức năng của mô, cơ quan
còn sót lại bị tổn thương nhẹ hoặc ảnh hưởng đến hình dáng bên ngoài .
Thân hình của Diệp Lỗi vừa cao lớn lại
vừa nghiêm túc mạnh mẽ. Do đó khi ông tới đây, cặp vợ chồng độc ác cùng với mấy
người họ hàng đi theo đó phải kiềm chế lại, không còn xô đẩy và đe dọa Lưu Vũ
Vi bằng những lời nói tục tĩu nữa. Những lời nói cay nghiệt ấy thốt ra từ miệng
họ đến khi mỏi miệng mới chịu bình tĩnh lại và ngồi vào ghế bắt đầu giải quyết
vấn đề.
Lúc Lý Kiến Vi nhận được thông báo và
chạy tới bệnh viện thì hai bên đã thỏa thuận gần xong rồi: Họ sẽ phụ trách tiền
thuốc men đến cùng, sau đó sẽ dẫn Lưu Đống đến bệnh viện để nói lời xin lỗi.
Tất nhiên là họ cũng sẽ trả tiền bồi thường nhưng cụ thể là bao nhiêu tiền thì
họ sẽ tiến hành trao đổi với luật sư.
Lý Kiến Vi nói nhỏ với mẹ vài câu và ở
cùng với bà một lúc lâu. Sau khi đã xác định nơi này không cần cậu ở lại nữa
thì mới nhanh chóng ra về. Suốt cả quá trình ấy cậu và Diệp Lỗi không hề nói
chuyện gì với nhau, đồng thời cũng tránh mặt nhau trong khoảng thời gian đó.
Lúc Lý Kiến Vi đi mua nước ở đến máy bán
hàng tự động đã nhìn thấy Diệp Tri Manh đang trốn ở một góc, cô gái ấy đang
thẫn thờ nhìn về hướng mà ba cô và mẹ cậu đang rời đi. Miệng mím chặt như sắp
khóc, trên gương mặt hiện rõ sự tủi thân nhưng ánh mắt lại cực kỳ bướng bỉnh.
Lý Kiến Vi mỉm cười, cúi xuống lấy chai
nước suối của mình ra khỏi máy bán hàng. Sau đó, cậu lại đút tiền vào mua thêm
một chai trà sữa.
Lúc đi ra khỏi khu vực cấp cứu thì sống
mũi của Diệp Tri Manh đã cay cay, lòng đầy xót xa. Trong nửa tiếng đó, cô chỉ
đứng cách ba mình có năm mét thôi, ấy thế mà ba cô lại không hề nhận ra vì ánh
mắt của ông đã dành hết cho người dì xinh đẹp kia rồi.
Vào lúc giọt nước mắt sắp rơi xuống đất
thì một chai trà sữa từ trên trời rơi xuống áp thẳng vào má cô. Cô sững sờ nhìn
chai trà sữa ấy, quay đầu về phía sau thì phát hiện Lý Kiến Vi đang đứng đó nên
ngay lập tức nén nước mắt lại: “Tôi tưởng cậu đi về rồi?”
“Ừm.”
Lý Kiến Vi vẫn cầm chai trà sữa trong tay
và để trước mặt của Diệp Tri Manh khiến cô đành phải nhận lấy nó.
Sau khi đã trống được một tay, Lý Kiến Vi
vặn nắp chai nước suối rồi tu một hơi gần hết chai. Nhà của cậu chỉ cách bệnh
viện năm cây số nên thay vì bắt taxi thì cậu đã tự chạy bộ tới đây.
Cả hai lặng lẽ đi trên vỉa hè, Diệp Tri
Manh vẫn còn đang nghĩ tới việc ba mình giờ đang ở đâu nên hỏi: “Tại sao cậu
không đi về nhà với mẹ đi?”
“Tôi sống một mình.”
“Nhà của cậu lớn như vậy mà lại ở một
mình hả?” Diệp Tri Manh rất ngạc nhiên. Cô chợt nghĩ rằng hèn chi đám con trai
đó lại thường tụ tập ở nhà của cậu ấy.
Lý Kiến Vi rất trầm tính và hướng nội nên
nhìn cậu ấy giống với người trưởng thành hơn so với cái tính trẻ con của bọn
Tiếu Lê, Vương Dương hay mấy đứa con trai khác. Cậu ấy còn là người có thành
tích tốt nhất trong số các nam sinh, cho nên mặc dù cậu không phải học sinh
giỏi, nhưng nếu muốn thi vào các trường đại học trọng điểm thì chắc cũng sẽ
không gặp vấn đề gì. Diệp Tri Manh cảm thấy hơi sợ cậu nên không dám trêu chọc
cậu như việc cô đã làm với Tiếu Lê. Do đó chỉ cần sau này cậu tôn trọng ba của
cô thì cô và cậu sẽ không trở thành kẻ thù của nhau...
Diệp Tri Manh nhìn sang Lý Kiến Vi lúc
cậu đang dùng ứng dụng đặt taxi. Cô ho nhẹ rồi nói: “Cậu cũng không cảm thấy
vui khi hai người họ yêu nhau có đúng không? Nếu đúng như vậy thì hai ta cùng
nhau phản đối ha? Hai đứa mình thêm Wechat nhau để dễ trao đổi hơn đi.” Diệp
Tri Manh vừa nói vừa vuốt mở màn hình điện thoại rồi bấm vào wechat.
Lý Kiến Vi liếc nhìn chiếc điện thoại chỉ
còn hai phần trăm pin của cô rồi cười giễu nói: “Nếu bọn họ là học sinh, tôi
với cậu là cha mẹ thì đã có thể hợp sức với nhau bắt bọn họ vì tội yêu sớm
rồi.”
“...” Diệp Tri Manh ngầm hiểu ý mà Lý
Kiến Vi muốn nói nên hỏi: “Không phải cậu cũng cảm thấy không vui hay sao?”
Đúng thật là cậu cũng không vui, nhưng
nếu cậu vọt tới văn phòng để chất vấn Diệp Lỗi thì đó cũng chỉ là những hành
động bốc đồng do bị cảm xúc chi phối mà thôi. Sau cơn giận, bên trong cậu lắng
xuống thì cậu cũng đã bình tĩnh hơn và những cảm xúc còn lại trong tim cậu chỉ
là sự bất lực: “Không liên quan tới tôi.”
Từ trước tới nay Lý Kiến Vi vốn dĩ là một
người rất ít nói. Nhưng khi nhìn thấy Diệp Tri Manh đang cau mày tỏ vẻ không
hiểu, cậu đã phá lệ nói thêm vài câu: “Họ vẫn còn độc thân nên nếu họ qua lại
với ai thì cũng có gì sai đâu. Việc của họ khiến cho tôi cảm thấy không vui
không phải là lý do để tôi ngăn họ đến với nhau.”
Diệp Tri Manh không nói gì nữa, đóng màn
hình Wechat rồi mở ứng dụng Alipay lên gọi taxi. Chiếc taxi Lý Kiến Vi gọi lúc
nãy đã tới rồi nên cậu ấy nhường Diệp Tri Manh lên trước: “Cậu lên xe đi.”
(4):Alipay: là ví điện tử được sáng lập
và phát triển bởi tập đoàn Alibaba (Trung Quốc). Đây là công cụ giúp người tiêu
dùng thanh toán các giao dịch trực tuyến như mua sắm online, thanh toán hóa đơn
sinh hoạt, mua vé máy bay, nạp tiền điện thoại, nạp thẻ game,...
“Không cần đâu, tôi tự gọi được rồi.”
“Điện thoại của cậu sắp hết pin rồi có
đúng không?”
Diệp Tri Manh nghe thấy vậy nên đã nói
‘Cảm ơn’ rồi leo lên xe. Nhưng cô vừa nói địa chỉ của khu chung cư cho bác tài
xế thì đã nhìn thấy Lý Kiến Vi cũng leo lên xe theo khiến cô sững người một lúc.
Sau đó, cô mới nhận ra là cậu sợ điện thoại của cô tắt máy giữa chừng không thể
trả tiền xe được nên mới đi theo. Mặc dù hơi lạnh lùng nhưng cậu ấy thực sự là
một người rất tốt bụng...
Diệp Tri Manh điều chỉnh độ sáng của điện
thoại xuống mức thấp nhất. Vì vậy mà khi xe chạy đến dưới sân của khu chung cư
thì điện thoại cô vẫn còn sót lại một phần trăm pin, vừa đủ để cô tự trả tiền
cuốc xe này.
Sau khi bước xuống xe, cô quay người lại
rồi cúi người xuống vẫy tay với Lý Kiến Vi, dù sao cậu cũng đã đi cùng cô cả
một đoạn đường dài, nói: “Cảm ơn cậu vì đã đưa tôi về nhà.”
Lý Kiến Vi gật đầu rồi báo địa chỉ khu
chung cư của mình cho tài xế. Nhưng tài xế còn chưa kịp khởi động xe thì cậu đã
đổi ý rồi bước xuống xe. Cơn buồn ngủ đã không còn nên nếu có về nhà thì cậu
cũng không ngủ được nữa. Thôi thì đi dạo bên ngoài cho rồi.
Lý Kiến Vi không biết rõ khu vực này nên
cậu phải bỏ ra cả buổi trời mới tìm thấy một cửa hàng tiện lợi vẫn còn mở cửa ở
quanh đó. Lúc cậu đang định đi vào trong cửa hàng mua thuốc lá thì nhìn thấy
Diệp Tri Manh đang ngồi trên một chiếc ghế có đệm dày đối diện cửa sổ.
Lúc này Diệp Tri Manh đang vừa khóc nức
nở vừa ôm chai trà sữa mà cậu đã mua cho hồi trong bệnh viện. Cô uống một ngụm
trà sữa rồi lau nước mắt. Lý Kiến Vi nhớ lại sự ngang ngược trước đây của cô
thì bật cười. Cậu nghĩ rằng dù cho cô có ghê gớm tới mức nào đi chăng nữa thì
vẫn chỉ là một cô nhóc thích giữ thể diện mà thôi.
Lý Kiến Vi nhìn cô qua cửa sổ một lúc rồi
mới bước vào cửa hàng tiện lợi.