Sông Trăng

Chương 6


9 tháng

trướctiếp

Sáng thứ hai, Diệp Lỗi đổi với đồng nghiệp hai tiết dạy để nghỉ nửa buổi sáng.

Ông ấy đi xuống lầu mua bánh bao hấp, bánh quẩy và sữa đậu nành rồi về nhà thúc giục Diệp Tri Manh nhanh chóng vệ sinh cá nhân và ăn sáng giống như mọi khi.

Diệp Tri Manh vừa ngồi vào bàn ăn là ông ấy đã đưa ly nước ấm và sữa đậu nành cho cô rồi nói: “Một lát con tự đi tới trường nha, sáng nay ba không chở con đi được.”

Chương trình học của lớp chín rất căng thẳng nên với tư cách là một giáo viên dạy toán, từ trước tới nay Diệp Lỗi rất ít khi xin nghỉ dạy nên hiển nhiên là Diệp Tri Manh sẽ cảm thấy  khó hiểu: “Ba xin nghỉ phép hả? Sao ba nghỉ vậy?”

Nhớ tới lời hứa của mình với con gái, Diệp Lỗi hơi do dự một chút rồi nói ra sự thật: “Cháu trai của dì Lưu con gây chuyện và làm bị thương người ta, cha mẹ thằng bé đã ly hôn từ lâu nên cũng không quan tâm tới thằng bé nữa. Do đó dì Lưu của con muốn đứng ra giải quyết mọi chuyện thay họ. Người ở bên kia bị thương rất nặng nên gia đình của cậu ta rất kích động. Hôm nay hai bên sẽ gặp nhau để bàn bạc chuyện bồi thường. Nhưng dì Lưu của con mù tịt mấy thứ này nên đã nhờ ba tới giúp.”

Diệp Tri Manh uống hết một nửa ly nước ấm rồi mới cầm ly sữa đậu nành lên ‘À!’ một tiếng: “Con nhà người ta bị đánh nên kích động là đúng rồi. Ba ráng mà xin lỗi cậu ta đi, đừng có dữ quá là được.”

Diệp Lỗi nghe thấy thế thì thở phào nhẹ nhõm rồi cười nói: “Ba còn cần con dạy sao?”

Ăn sáng xong Diệp Tri Manh xách cặp vở ra đi khỏi nhà rồi lên tàu điện ngầm để đến trường. Tiết học cuối cùng trong buổi sáng là thể dục, nhưng do cô vốn đã lười biếng nên đã tranh thủ thời gian rảnh để trốn khỏi sân thể dục đi tới siêu thị mua nước ngọt.(Abilene x T Y T)

Trước khi đi đến siêu thị, cô đã nghe thấy hai bạn nữ đang đứng bên cạnh hàng rào của trường đang nói chuyện phiếm.

“Lúc cậu đi vào siêu thị tớ đã thấy thầy Diệp Lỗi đi xuống khỏi một chiếc Bentley, hình như đó là của Châu Âu á, giá chắc phải hơn ba mươi ngàn. Lúc đó còn có thêm một người phụ nữ khác cũng đi xuống xe cùng với thầy ấy, bà ấy còn phủi phẳng áo sơ mi cho thầy nữa.”

“Có phải là chiếc xe đỏ rực của Lý Kiến Vi hay không? Hình như đã từng có một khoảng thời gian thầy ấy bị người ta đồn đang được một người phụ nữ vừa xinh đẹp lại giàu có bao nuôi hay sao, ai biết được đó là mẹ của cậu ấy đâu chứ.”

“Nếu nói như vậy thì không phải chuyện của thầy Diệp Lỗi và mẹ của Lý Kiến Vi là thật rồi sao? Vừa xinh đẹp lại còn giàu có nữa, thầy ấy hời quá rồi.”

“Chắc chắn là hời rồi, nếu thầy ấy không phải ở chung với người ta thì buổi trưa thầy ấy sẽ tới trường mà, đúng không? Một người phụ nữ vừa xinh đẹp vừa giàu có lại còn trẻ trung tươi tắn như thế này cũng khó có thể tìm thấy lắm. Mặc dù thầy Diệp Lỗi trông cũng khá ổn nhưng thầy ấy lại làm giáo viên, tuổi cũng đã hơn bốn mươi rồi. Nếu chuyện này trở thành sự thật thì làm sao thầy ấy dám lên lớp nữa chứ, chắc chắn là...”

Còn chưa nói xong thì hai bạn nữ ấy đã nhìn thấy Diệp Tri Manh đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào họ.

Diệp Tri Manh không quen biết họ nhưng họ lại biết cô, nói xấu thầy rồi lại bị con gái của thầy nghe thấy khiến họ cảm thấy hơi chột dạ, mặt mày đỏ bừng lên rồi vội vàng đứng dậy rời đi.

Cảm thấy trong lòng khó chịu khủng khiếp khiến cho Diệp Tri Manh không muốn tới siêu thị mua nước nữa, cô cũng không về sân thể dục mà đi thẳng lên sân thượng của tòa nhà giảng dạy để hít thở không khí.

Vừa leo lên bậc cao nhất của tầng trên cùng thì cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

“Cô hẹn tôi lên đây làm gì?” Tiếu Lê dựa lưng vào hàng rào, dáng vẻ uể oải hỏi.

“Cậu đoán xem.”

“Không rảnh đoán.” Tiếu Lê lấy điện thoại ra coi giờ: “Sắp tan học rồi, tôi đói bụng, đi đây.”

“Ơ kìa...” Bạn nữ ấy khó lắm mới có thể hẹn được Tiếu Lê ra ngoài nên nào có thể cho cậu ấy rời đi dễ dàng như vậy. Cô kéo tay áo của cậu lại rồi vừa cười vừa nhõng nhẽo: “Tôi cũng đói bụng nữa, cậu mời tôi đi ăn trưa đi, tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Tiếu Lê khịt mũi rồi hất tay cô ấy ra, đi tới cầu thang: “Tôi cần cô giải thích à?”

Bạn nữ ấy nhanh chóng bước lên hai bước để đuổi kịp Tiếu Lê rồi ôm lấy cánh tay của cậu, sau đó ngón út của cô mò dần xuống mu bàn tay cậu như đang ra hiệu rồi nói: “Cậu hiểu ý tôi muốn nói rồi đúng không?”

Vì bị bạn nữ đó ôm chặt cánh tay nên Tiếu Lê cũng cảm nhận được sự mềm mại ở một số chỗ trên người cô ta. Tiếu Lê giật mình rồi dùng hết sức kéo cánh tay của mình ra khỏi người cô ta: “Cô làm cái gì vậy hả?”

“Đỏ mặt hả? Là tôi nhìn nhầm sao? Không phải cậu đã nói rằng cậu đã yêu rất nhiều rồi hay sao, tôi chỉ vừa ôm tay cậu thôi mà.”

Tâm hồn của Tiếu Lê chỉ muốn vui chơi nên không có để ý lắm tới mấy chuyện như hẹn hò. Trước đây vào những lúc hẹn hò thì cậu chỉ ôm bạn gái là cùng chứ chưa từng hôn má bao giờ nên khi nghe mấy câu này cậu cảm thấy bị mất mặt. Cậu quay lại nhìn bạn nữ đó, lạnh lùng nói: “Cô là con gái hả? Nếu như vậy thì tại sao da mặt của cô còn dày hơn tôi nữa vậy?”

“Tôi là con gái và tôi muốn làm người phụ nữ của cậu.”

Tiếu Lê chịu thua, nghĩ rằng mình không muốn dây vào nên định trốn đi, bước thẳng xuống cầu thang.

Có bốn cầu thang dẫn lên sân thượng của tầng sáu. Diệp Tri Manh nhìn thấy hai người họ đang lần lượt đi về chỗ của cô. Vì vừa mới dựa tường nghe lén hai người họ nói chuyện nên Diệp Tri Manh cảm thấy hơi ngại, cô theo bản năng muốn trốn hai người họ nhưng tầng sáu toàn là lớp học, cô hoàn toàn không có chỗ để trốn. Diệp Tri Manh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giả vờ như mình vừa mới đi đến. Cô đạp hai cái xuống đất rồi đi thẳng lên sân thượng.

Nhìn thấy Diệp Tri Manh, Tiếu Lê đứng lại rồi mỉm cười chào hỏi.

Vì cảm thấy chột dạ nên lúc mỉm cười chào lại Diệp Tri Manh không được tự nhiên cho lắm. Cô không nhìn cậu và bạn nữ ấy mà đi thẳng qua bên kia.

Sau cái lần tặng bánh ngọt đó, Tiếu Lê đã xin được số điện thoại của Diệp Tri Manh từ một người bạn, rồi lâu lâu lại gọi điện thoại nói chuyện với Diệp Tri Manh và gửi vài tin nhắn cho cô. Ấy thế mà lúc cậu xin thêm bạn tốt trên Wechat lại không được duyệt, số điện thoại cũng bị kéo vào danh sách đen. Trong suốt mười tám năm cuộc đời của cậu chủ nhỏ nhà họ Tiếu thì đây là lần đầu tiên cậu bị phớt lờ như thế. Ban đầu thì đó cũng là do sự hứng thú đột xuất của cậu, nhưng sau khi bị từ chối thì cậu càng để bụng hơn.

Nhìn thấy Diệp Tri Manh mỉm cười với mình, Tiếu Lê cảm thấy vừa mừng vừa lo, quên mất tiêu mình đang tính trốn người khác nên lại bị bạn nữ ở sau lưng ôm lấy cánh tay.

Lúc này Diệp Tri Manh mới nhận ra người đang quấn lấy Tiếu Lê không rời là Lăng Tiêu, hoa khôi nổi tiếng nhất của trường. Trường trung học trực thuộc này có rất nhiều hoa khôi, thế mà Lăng Tiêu có thể chiếm lấy cụm từ ‘nổi tiếng nhất’. Thế nhưng không phải vì cô ta đẹp nhất mà là do vào ngày thứ hai nhập học cô ta đã thích Lý Kiến Vi rồi thẳng thắn dây dưa với cậu ấy khoảng tầm nửa năm. Vấn đề là trong khoảng thời gian đó cô ta đã đổi ba thằng bạn trai.

Diệp Tri Manh nghe người ta nói rằng trong lúc Lăng Tiêu đang hẹn hò với người khác thì cô ta lại lì lợm la liếm theo đuổi Lý Kiến Vi khiến cho cậu ấy gặp phải vô số các tin đồn phiền phức. Do đó khi thấy Lăng Tiêu tỏ tình với Tiếu Lê cô cũng không cảm thấy kỳ lạ lắm, chỉ cảm thấy ngạc nhiên một chút mà thôi. Dù sao thì Tiếu Lê cũng là bạn của Lý Kiến Vi mà...

Tiếu Lê rũ tay khỏi người Lăng Tiêu rồi kéo dài khoảng cách với cô ta, rũ bỏ mọi quan hệ với cô ta trước mặt Diệp Tri Manh: “Tôi không quen cô.”

Lăng Tiêu liếc Diệp Tri Manh một cái rồi nhìn Tiếu Lê với vẻ mặt không vui: “Ý của cậu là sao đây?”

“Nếu cô có chán thì đi tìm thằng khác chơi đi, tôi có người mình thích rồi.” Mặc dù là đang nói chuyện với Lăng Tiêu nhưng Tiếu Lê lại không nhìn cô ta, ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn chằm chằm vào người của Diệp Tri Manh, hàm ý vô cùng rõ ràng.

Lăng Tiêu nhìn lướt qua Diệp Tri Manh và Tiếu Lê thì thấy Diệp Tri Manh đang tức giận trừng mắt với Tiếu Lê, còn Tiếu Lê lúc nãy vẫn đang bực mình với cô lại đang nhìn Diệp Tri Manh rồi cười cực kỳ vui vẻ, sau đó cô ta chạy nhanh xuống lầu.

Lăng Tiêu nghĩ rằng Tiếu Lê đã gọi Diệp Tri Manh tới để giúp cậu ấy từ chối cô, nên trước khi chạy đi Lăng Tiêu đã hung hăng trừng Diệp Tri Manh một cái rồi mới bước xuống cầu thang. Diệp Tri Manh nằm không cũng trúng đạn nên cô càng nhìn Tiếu Lê càng cảm thấy không vừa mắt.

“Đẩy người khác ra làm bia đỡ đạn, cậu có còn là đàn ông không vậy hả?”

“Tôi là đàn ông và tôi muốn làm người đàn ông của cậu.”

Câu thoại này quen thuộc tới nỗi khiến cho Diệp Tri Manh nói không nên lời: “Nếu cậu giỏi áp dụng mấy câu như thế này như vậy thì tại sao lần nào cậu cũng xếp bét trong các kỳ thi vậy hả?”

“Sao cậu biết lần nào tôi cũng xếp cuối hả, để ý tôi nhiều tới vậy sao?” Vừa nói xong thì cậu lại cảm thấy có gì đó không ổn: “Những thứ tôi nói với cô ta cậu đều nghe hết rồi sao?”

Diệp Tri Manh nhận ra mình thật ngu ngốc nên không trả lời lại.

Tiếu Lê cười khẩy: “Cậu cũng không phải người lạ nên có nghe cũng không sao.”

“Tôi không quan tâm.”

Nhưng vì cậu ấy là Lăng Tiêu cắt ngang nên sự chú ý của cô chũng dị dời đi dẫn tới sự khó chịu trong người cô đã giảm đi rất nhiều.

“Đói bụng không? Đi ăn trưa chung đi.”

“Tôi quen với cậu à?”

“Cậu biết tôi luôn đứng cuối trong mọi kỳ thi thì làm sao mà không quen tôi đây hả?”

Da mặt của Tiếu Lê rất dày cho nên dù cho thái độ của Diệp Tri Manh tệ tới mức nào cậu cũng sẽ không tức giận, Diệp Tri Manh không thể bỏ mặc cậu nên cũng không còn giận nữa.

Khi hai người vừa từ sân thượng đi xuống thì chuông tan học vừa reo lên. Học sinh trong lớp ùa ra ngoài nhìn họ đang đi dạo chung với nhau rồi sôi nổi muốn tám chuyện.

Lúc đi xuống tầng một, Diệp Tri Manh và Tiếu Lê đã nghe thấy hai người đang thì thầm to nhỏ với nhau rất lớn tiếng.

“Tớ không nhìn nhầm đúng không? Đằng đó là Diệp Tri Manh và Tiếu Lê có đúng không? Sao hai người họ ở chung với nhau vậy?”

“Cậu xài mạng 2g(1) à? Thầy Diệp với mẹ của Tiếu Lê đang hẹn hò đó! Tiếu Lê còn chạy tới văn phòng để gây sự nữa nè.”

(1)Xài mạng 2g: là cụm từ thường được sử dụng để chỉ những người nắm bắt chậm các thông tin.

“Cậu mới là người xài mạng 2g á, thầy Diệp đang hẹn hò với mẹ của Lý Kiến Vi mới đúng.”

“Bạn cấp ba của tớ là bạn cùng bàn với Tiếu Lê, cậu ấy nói với tớ là mẹ của Tiếu Lê mới đúng á! Tớ nói nhỏ với cậu, cậu đừng nói với người nào khác nha. Mẹ của Tiếu Lê đã ly hôn hai lần rồi, Tiếu Lê là con của người chồng đầu tiên của bà ấy, bà ấy cũng sinh cho người chồng thứ hai một đứa con trai nữa. Tiếu Lê đi chung với Diệp Tri Manh có nghĩa là cậu ấy đã chấp nhận thầy Diệp làm cha dượng thứ hai của mình và chuẩn bị làm anh em tốt với Diệp Tri Manh hay sao?”

Tiếu Lê nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn lại, lạnh lùng nhìn vào ‘bạn của bạn cùng bàn với mình’, giọng nói lạnh lùng vênh váo: “Cha mẹ của tôi rất tốt, họ chỉ sinh có một mình tôi thôi. Với cái chỉ số thông minh nằm trong bụng mẹ như cậu mà cũng dám tung tin đồn nhảm hả? Muốn tìm người thiểu năng hơn mình hay gì?”

Những người lớn tiếng thường nghĩ rằng mình nói rất nhỏ nên khi nghe mấy câu này hai người họ vừa giật mình vừa thấy sợ. Tiếu Lê không thèm nói chuyện với hai người họ mà kéo Diệp Tri Manh đang không vui ra khỏi tòa nhà giảng dạy.

Diệp Tri Manh đang cụp mắt xuống nên hoàn toàn không nhận ra Tiếu Lê đang kéo tay áo của cô. Dáng người của Tiếu Lê rất cao nên phải cúi đầu xuống nhìn cô cười nói: “Không vui hả? Hai đứa ngu đó còn chưa đi xa đâu, tôi kéo họ lại rồi đánh một trận ha?”

“Không cần đâu.”

“Cậu mạnh miệng cái gì chứ, không vui thì có gì mất mặt đâu?”

Diệp Tri Manh không trả lời, Tiếu Lê được nước làm tới  xoay người kéo tay áo lên rồi nắm lấy cổ tay cô. Cậu lén nhìn Diệp Tri Manh thì nhìn thấy cô gái nhỏ này chỉ biết đực mặt ra nên vẫn chưa phát hiện thì đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng, cậu ho nhẹ một cái rồi nói: “Anh đây dẫn cậu đi ăn món ngon.”

Cuối cùng thì Diệp Tri Manh cũng cảm thấy có gì đó không đúng, giật mạnh tay ra khỏi Tiếu Lê rồi chán ghét mà phủi quần áo: “Cậu mà là anh tôi hả?”

“Vậy thì cậu là chị của tôi, em trai sẽ dẫn chị đi ăn nhiều đồ ăn ngon. Chị à, hình như người bị tung tin đồn nhảm là em á, em mới là nạn nhân.”

Diệp Tri Manh rất giỏi bao che khuyết điểm của bản thân, cô khịt mũi rồi lạnh lùng nói: “Đáng đời cậu! Ba của tôi với mẹ của Lý Kiến Vi yêu nhau, tới Lý Kiến Vi cũng không nên chạy tới văn phòng gây sự thì cậu đi theo coi chuyện vui làm cái gì hả?”

“...” Tiếu Lê cứng họng, cậu muốn giải thích rõ nhưng lại nhận ra những thứ mà Diệp Tri Manh đã nói cũng có chỗ đúng...

“Được được được, là tôi sai tôi có lỗi, vậy cậu nhận lời xin lỗi của tôi thay cho thầy Diệp ha? Hay là trưa nay cậu đừng khách sáo, ăn cho tôi khóc luôn có được không?”

Vừa nói xong Tiếu Lê đã ngẩn người, suốt cuộc đời này cậu lại có thể gọi Diệp Lỗi là ‘thầy Diệp’...

Tác giả có lời muốn nói: nam chính là Lý Kiến Vi, Tiếu Lê chỉ là phông nền mà thôi!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp