Quay đầu nhìn
thấy Lý Kiến Vi, Diệp Tri Manh lập tức nhớ tới lời Tiếu Lê, cười nói: “Tiếu Lê
vốn dĩ lo thừa rồi, cậu không cần tiễn tôi đâu.”
Kẻ thực sự lo
thừa-Lý Kiến Vi ngơ người, chỉ có thể xem như chưa nghe thấy, hỏi: “Về bằng
cách nào thế? Tàu ngầm hay gọi taxi?”
“Đi tàu ngầm. À
không, gọi taxi.”
Mỗi ngày khi
tan học vào lúc chạng vạng là thời khắc Diệp Tri Manh thích nhất trong ngày. Ba
về trễ, còn cô thì có lớp tự học buổi
tối nên không về nhà và cô cũng không bị ba mẹ quy định thời gian về nhà giống
các bạn học khác. Cô đã quen với việc đi dạo lang thang ở đầu đường xó chợ rồi
kiếm quán nhỏ mà mình yêu thích để ăn cơm, sau đó chầm chậm đi về nhà.
Nhưng sau khi
có Lý Kiến Vi lang bạt cùng cô thì cô
lại không có ý muốn lãng phí thời gian của cậu. Sắp thi đại học rồi, cậu cũng
không giống bọn Tiếu Lê mà không cần học.
Sau khi ra khỏi
cổng trường, Diệp Tri Manh đang định duỗi tay ra gọi xe thì Lý Kiến Vi chìa ra
phiếu tàu điện ngầm: “Đi tàu ngầm đi.”
Đây là đang
chiều theo ý cô sao? Diệp Tri Manh khách sáo nói: “Gọi xe cho nhanh đi, nếu
không thì sẽ để lỡ nhiều thời gian của cậu lắm.”
Lý Kiến Vi
không đáp lại lời cô mà trực tiếp qua đường lớn rồi đi về hướng trạm tàu điện
ngầm.
...Gì vậy trời,
không để ý đến người ta luôn.
Trạm tàu ngầm
gần trường học nhất chắc cũng cách khoảng tám trăm mét, ven đường có vô số cửa
hàng nhỏ nhỏ đáng yêu. Túi vải mà Diệp Tri Manh luôn muốn ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).