Lý
Kiến Vi nghe vậy thì buông Lưu Đống ra nhưng lại không có vẻ như chuẩn bị kéo
cậu ta đến một góc để đánh. Cậu được bà ngoại nuôi lớn mà Lưu Đống là cháu trai
quý giá nhất của bà ngoại. Nếu không phải cực kỳ tức giận thì cậu sẽ không động
tay động chân với cậu ta.
“Trước
khi chuyển trường cậu đã hứa với mẹ tôi như thế nào? Bây giờ vẫn còn gặp những
loại người đó?”
Cả
người Lưu Đống đều đau nhức, cậu ta tức giận nhìn Lý Kiến Vi một cái rồi rụt
chân muốn chạy đi. Lý Kiến Vi dùng chân cố tình vấp cậu ta một cái rồi kéo cậu
ta lại trước khi Lưu Đống chuẩn bị ngã một lần nữa.
Anh
đút hai tay vào túi quần tỏ ý sẽ không làm gì nữa, cau mày nhìn Lưu Đồng một
lúc rồi thở dài không thành tiếng: “Tôi cũng không biết nên nói gì với cậu nữa.
Không có lần sau.”
Bất
luận Lưu Đống có làm cái gì nữa thì cậu cũng sẽ không quan tâm nữa và cũng
không để mẹ cậu lại can thiệp vào.
Khóe
miệng Lưu Đống giật giật, thật lâu sau mới nói: “Tôi không để ý đến bọn họ, là
bọn họ lôi kéo tôi không buông!”
“Nếu
cậu thật sự không muốn đi thì lúc bọn họ lôi kéo cậu có thể báo cảnh sát hoặc
cũng có thể gọi điện thoại cho tôi mà.”
“Tôi
không cần anh quan tâm!”
Lưu
Đống la hét xong lại nhìn về phía Diệp Tri Manh tức giận nói: “Anh thích cậu ấy
như vậy à?”
Lý
Kiến Vi nhịn rồi lại nhịn mới ngăn được ý nghĩ muốn đánh Lưu Đống một trận: “Ai
nói với cậu cô ấy là bạn gái tôi?”
Đây là
đang trêu chọc cô sao? Diệp Tri Manh không vui nói: “Cái gì mà bạn gái. Tôi là
chị gái của Lý Kiến Vi thì có.”
“……”
“Từ
bây giờ cậu nhớ lâu một chút đi.”
Lý
Kiến Vi biết giảng đạo lý cho Lưu Đống thì thật phí lời nên nói xong câu này
cũng không nhìn cậu ta nữa mà quay sang Diệp Tri Manh nói: “Tôi đưa cậu về
nhà.”
Lý
Kiến Vi lười nói nhiều cũng như lười để ý đến cậu ta như vậy lại khiến Lưu Đống
vừa tức giận vừa mất mát, cậu cố ý nói to tiếng để trút giận: “Anh cũng chỉ là
học giỏi thôi, có gì to tát đâu? Nhà của chúng ta là do ba của anh hại mà ra!”
Thoáng
nhìn thấy Lý Kiến Vi quay đầu, Lưu Đống lại chỉ vào Diệp Tri Manh nói: “Anh nói
với cô ta rằng có bản lĩnh thì đến trước mộ bà nội tôi mà nói!”
“Những
lời đó không phải Lý Kiến Vi nói với tôi. Mà là tôi - một người bên ngoài cuộc
đánh giá khách quan. Ba của cậu ấy không nợ cha của cậu mà ngược lại là cậu và
ba cậu đã nợ cậu ấy và dì Lưu.”
Lý
Kiến Vi hơi giật mình nhìn về phía Diệp Tri Manh.
Diệp
Tri Manh vốn đã có chút sợ cậu. Nhìn thấy cậu dùng mặt lạnh nhìn mình thì cũng
không khỏi mất tự nhiên, rời mắt sang chỗ khác hỏi: “Không về nhà sao?’
Hai
người im lặng không nói gì. Đi được một đoạn thì Diệp Tri Manh nhỏ giọng giải
thích: “Tôi đã nghe nói một chút xíu chuyện của gia đình cậu nên vừa rồi nghe
Lưu Đống nói bậy bạ thì có chút tức giận. Bà ngoại cậu là từ góc độ của người
mẹ nên mới cho rằng cậu của cậu không sai…Nói về nhân quả thì rõ ràng là cậu
của cậu đã sai trước rồi.”
Trong
lòng Lý Kiến Vi nổi lên cảm giác buồn bực, nhìn cô h ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).