Sau khi Chiêu Chiêu tỉnh lại, tôi kể cho nàng ấy nghe rất nhiều chuyện thú vị ở thế kỷ 21, cố gắng để phân tán sự chú ý của nàng ấy. Nhưng có vẻ không có hiệu quả mấy, nhưng mà Chiêu Chiêu cũng không còn nằng nặc đòi trở về cung nữa, chỉ là ôm tôi khóc: “Thanh Đường, ta thật sự rất yêu Du Châu.” 


Mắt tôi cũng ươn ướt, đưa tay lau nước mắt của nàng ấy, “Chiêu Chiêu, Thái tử chắc chắn cũng rất yêu tỷ, cho nên, phải chăm sóc thật tốt cho con của hai người.” 


Huyền Độ rời đi ha ngày, khi trở về trông cũng không có gì khác lạ.


Huynh ấy và Sở Du Châu cùng nhau trở về, trong chớp mắt Chiêu Chiêu nhìn thấy Sở Du Châu, vội vàng lao vào lòng hắn. 


Trong giây phút Chiêu Chiêu lướt qua người Huyền Độ, bằng mắt thường cũng có thể thấy được thân thể Huyền Độ khựng lại một chút.


Tôi kéo tay huynh ấy, mới phát hiện sắc mặt của huynh ấy trắng bệch, “Huyền Độ, huynh có chỗ nào khó chịu sao?”


Huynh ấy chạm vào mặt, khẽ cười rồi nói, “Ta không sao.”


Sau khi Thái tử nói lời cảm ơn với huynh ấy, đã mang Chiêu Chiêu rời đi, ngay sau khi hai người rời đi không bao lâu, thì Huyền Độ té xỉu. 


Huynh ấy lại lừa tôi, rõ ràng là huynh ấy bị thương rất nặng, trên người có vết c.h.é.m rất sâu và dài, mặc dù đã xử lý, nhưng nhìn vẫn thấy đáng sợ. 


Huyền Độ bị thương phải dưỡng thương tầm hai tháng mới khỏi hẳn. 


Trời dần có tuyết rơi, tôi còn nhớ tầm này năm ngoái, Chiêu Chiêu vui vẻ ở bên ngoài đắp người tuyết, Huyền Độ sẽ yên lặng đứng bên mà nhìn.


Ở thế kỷ 21 tôi là người phương nam, rất hiếm khi có thể nhìn thấy nhiều tuyết như vậy, tôi cũng rất thích tuyết. 


Hôm đó Chiêu Chiêu gửi thư tới, tôi đang ở trong phòng nhìn tuyết rơi qua cửa sổ, một mảnh trắng xóa. 


Trong thư nàng viết, Sở Du Châu muốn lên ngôi, nàng ấy sẽ được phong làm Hoàng quý phi, hi vọng ngày nàng ấy được phong phi hôm đó thì tôi và Huyền ĐỘ có thể đến dự. 


Đương nhiên là Huyền Độ sẽ thỏa mãn nguyện vọng của Chiêu Chiêu.


Hôm xuất phát tuyết rơi rất nhiều, tôi ôm chiếc lò sưởi nhỏ xinh ở trong xe ngựa thèm thuồng nhìn tuyết ở bên ngoài cứ như từng chiếc lông ngỗng rơi xuống. 


“Thanh Đường rất thích tuyết?” Huyền Độ rót một chén trà ấm đưa cho tôi, nhẹ nhàng hỏi.


Tôi đưa tay nhận lấy chén trà, nhấp một hớp nhỏ, cũng không trách huynh ấy không biết, đã hai năm qua, mỗi lần tuyết rơi, tôi chỉ đứng nhìn, không có thể hiện yêu thích rõ như Chiêu Chiêu. 


Lúc mới vào cung, tôi đã nhìn thấy Chiêu Chiêu mang theo bụng bầu hơn bảy tháng, chạy đến đón chúng tôi, nàng mặc một bộ cung trang màu vàng, trên váy có những hoa văn được thêu bằng sợi chỉ đỏ, cực kỳ tôn nét xinh đẹp của nàng ấy. 


Tôi thì nhỏ tiếng mắng nàng ấy không được đi nhanh như vậy, cũng đưa lò sưởi trong tay mình cho nàng ấy. Nụ cười còn chưa kịp phai, chỉ nghe thấy cung nữ bên cạnh Chiêu Chiêu tức giận mà nói: “Thấy Quý phi nương nương còn không mau hành lễ?” 


Tôi ngây người, lúc này mới nhớ ra chúng tôi đang ở trong hoàng cung, không phải Vọng Cơ Các, nhưng tôi cũng không làm được hành lễ một cách đúng mực, cũng may Chiêu Chiêu nói không cần, tôi cũng coi như là đã xong.


Sau tôi đến tẩm điện của Chiêu Chiêu, Huyền Độ là nam tử, không đi vào được. 


Tôi bảo Chiêu Chiêu gọi ma ma đến dạy tôi một chút quy của của hoàng cung, tôi rất sợ mình sai lầm làm ảnh hưởng đến Chiêu Chiêu. 


Chiêu Chiêu bày một đống trang sức ở trước mặt tôi, nói là tôi thích gì cứ lấy, tôi nhìn đống đồ lập lòe ánh vàng này, chợt nhớ đến nút trường sinh đã tết trước đó. 


Tôi lấy ra nút trường sinh, cầm lấy ngón tay hơi lạnh của Chiêu Chiêu, tôi nói với nàng ấy: “Chiêu Chiêu, muội không có gì để tặng cho tiểu bảo bảo, đây là nút trường sinh, hi vọng cả đời tiểu bảo bảo có thể thuận lợi bình an.” 


Chiêu Chiêu nhận lấy nút trường sinh, nói rất thích, nàng ấy ôm tôi nói rất nhiều chuyện, dù sao tóm lại vẫn là nàng ấy ở trong cung cũng không quá vui vẻ, nhưng mà nàng ấy muốn ở bên cạnh Sở Du Châu. 


Hôm nay là ngày ba mươi tháng mười hai, ngày mai là ngày đại điển sắc phong của Chiêu Chiêu. 


Ban đêm, tôi trằn trọc khó ngủ, đã gần như tỉnh táo, có chút lo lắng, luôn cảm thấy có việc gì đó xảy ra. 


Hệ thống nói Chiêu Chiêu c.h.ế.t vào ngày mùng một tháng một, nguyên nhân là bị đ.â.m, vậy có nghĩa là ngày mai Chiêu Chiêu sẽ bình an vô sự. Nhưng càng nghĩ lại tôi càng cảm thấy bất an, khoác chiếc áo ngoài rồi mở cửa phòng. 


Ban đêm trong cung có chút trống vắng, tuyết vẫn rơi nhiều như vậy, tường đỏ tuyết trắng, trong rất đẹp mắt. Giẫm bước trên nền tuyết, phát ra tiếng động, lúc đi đến tẩm điện của Chiêu Chiêu, trên người tôi dính đầy tuyết. 


May mắn là ban ngày Chiêu Chiêu nói với ma ma tôi có thể đi vào, nên mới không bị cản ở ngoài điện. 


Tôi sợ khí lạnh trên người quá lạnh, đứng một lúc trong điện mới đi về phía giường, nhìn thấy gương mặt ngủ an yên của Chiêu Chiêu, tôi thả lỏng. Lúc rời đi, có một cung nữ lướt qua người tôi, đi vài bước cảm thấy có gì không đúng, vội vàng quay trở lại. 


Cung nữ kia đứng ở bên giường Chiêu Chiêu rút từ trong tay áo ra một con dao nhỏ, tim tôi hẫng một nhịp, cũng không đánh động tới nàng ấy, càng quan  trọng hơn là bây giờ đột nhiên tôi lên tiếng sẽ khiến cho Chiêu Chiêu bị kinh sợ.


Vào phút giây ả kia đ.â.m xuống, tôi đưa tay tóm lấy lưỡi dao, từng giọt từng giọt m.á.u thấm xuống chiếc chăn tơ lụa của Chiêu Chiêu, im lặng không một tiếng động. 


Ả cung nữ kia nhìn thấy tôi, rõ là đã luống cuống, khẽ kêu một tiếng, chính là tiếng kêu này đã làm Chiêu Chiêu tỉnh giấc. 


Chiêu Chiêu tỉnh lại nhìn thấy tôi và cung nữ, thì vừa kêu to “Người tới”, một bên muốn chạy về phía tôi. 


“Chiêu Chiêu...đừng tới đây…tỷ còn có bảo bảo.” 


Một nhóm cung nữ chạy vào, còn chạy ra ngoài gọi người. 


Cung nữ ám sát thấy chuyện bại lộ, dường như muốn lưỡng bại câu thương, cầm dao đ.â.m về phía Chiêu Chiêu.


“A–”


“Chiêu Chiêu –”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play