Lúc mới gặp Thẩm Chi Hằng, huynh ấy đúng là thiếu các chủ của Vọng Cơ Các, mà ta, chỉ là một tên ăn mày sắp c.h.ế.t đói ven đường.


Hôm đó, huynh ấy mặc một thân áo gấm  xanh ngọc đứng trước mặt ta, giống như là thần linh, từ từ đưa tay về phía ta, hỏi ta có nguyện ý trở về cùng huynh ấy không. Ta ngơ ngác nhìn huynh ấy rồi gật đầu, khi đó, trong đôi mắt như thiên hà của huynh ấy ngập ý cười, mang ta về Vọng Cơ Các, cũng đặt cho ta một cái tên: Thanh Đường.


Ở Vọng Cơ Các, ta biết tiểu sư muội của Thẩm Chi Hằng, tên là Mộ Chiêu Chiêu. Đó lần đầu tiên biết là một nữ nhân có thể xinh đẹp như vậy, có thể được yêu thương chiều chuộng như vậy, có thể được làm càn, có thể được làm nũng mà cũng thể được khóc thút thít. 


Chiêu Chiêu rất tốt, nàng sẽ đưa cho ta quần áo đẹp, giày, nữ trang, sẽ vụng trộm mang ta đi học lỏm bí thuật nhìn thiên cơ của Vọng Cơ Các, đáng tiếc là ta quá ngu ngốc, học hai năm vẫn không học được. 


Trong Vọng Cơ Các, người mà Thẩm Chi Hằng sủng ái nhất là Chiêu Chiêu, huynh ấy sẽ nghiêm túc lắng nghe khi Chiêu Chiêu mặt mày hớn hở miêu tả những điều được thấy, được nghe dưới núi, sẽ sắp xếp thời gian ở cùng với nàng ấy khi nàng ấy than chán nản, sẽ lên tiếng khi Chiêu Chiêu bị lão các chủ dạy bảo, sẽ ở phía sau bảo vệ khi nàng ấy lén lút chạy ra khỏi Vọng Cơ Các. 


Trung tâm thế giới của Thẩm Chi Hằng là Mộ Chiêu Chiêu.  Mà trung tâm thế giới của ta là Thẩm Chi Hằng. 


Thân phận của ta ở Vọng Tinh Các rất đặc biệt, không phải tỳ nữ, nhưng lại thấp hơn Mộ Chiêu Chiêu.


 Có nhiều lúc đều là ta hầu ở bên cạnh Thẩm Chi Hằng, lúc mà huynh ấy luyện chữ vẽ tranh, ta yên lặng mài mực thay huynh ấy, khi huynh ấy luyện thuật túy tửu (*), ta sẽ chống cằm ngồi ở bên cạnh bồi tiếp. 


(*) là say rượu mà nghe tên hán việt cho nó văn vẻ. 


Thẩm Chi Hằng thường xuyên chắp tay đứng ở trước gương Sóc Vọng, nhìn ngắm hết chuyện trong thiên hạ, lại nhắm mắt dò ý thiên cơ.


Hàng năm ngày mười sáu tháng sau, huynh ấy đều sẽ được mời đến hoàng cung, vì Hoàng thượng mà tính ra một quẻ. 


Là vì như thế mà Lương quốc có thể thịnh thế trăm năm. 


Thỉnh thoảng ta sẽ hỏi huynh ấy: “Công tử, vì sao cho đến bây giờ cũng không tự tính cho mình một quẻ?”


Huynh ấy sẽ cười nói với ta: “Ngày nào cũng như vậy, không tính cũng được, hơn nữa, người của Vọng Tinh Các, không cho phép tự tính số mệnh của mình, sẽ bị phản phệ.”


Ta hiểu ý huynh ấy, về sau huynh ấy sẽ là các chủ Vọng Tinh Các, mỗi ngày đều làm những việc lặp đi lặp lại đó, dù cho không tính cũng có thể biết.


Nhưng mà trong lòng ta lại không nghĩ như vậy, ta muốn biết sau này thê tử của huynh ấy là ai, về sau lại nghĩ, chỉ cảm thấy mình quá ngu ngốc, thê tử của Thẩm Chi Hằng nhất định là Chiêu Chiêu rồi. 


Vào lễ thanh minh, Thẩm Chi Hằng mang ta và Chiêu Chiêu đi dạo ở đường phố phồn hoa nhất Lương quốc, dưới ánh đèn sáng bên đường, Chiêu Chiêu nổi bật một thân váy đỏ, hoạt bát linh động đi ở phía trước ta, Thẩm Chi Hằng một thân xanh nhạt, tay cầm quạt, hoặc nhanh hoặc chậm, luôn luôn cách Chiêu Chiêu một khoảng cách nhất định.


Ta mặc một thân váy lụa màu xanh trắng, là quà huynh ấy tặng cho ta, huynh ấy luôn nói ta mặt dịu dàng thanh nhã, vẫn là màu xanh biếc thì là hợp với ta. Từ khi huynh ấy nói vậy, về sau ta cũng không mặc những bộ quần áo rực rỡ mà Chiêu Chiêu tặng nữa. 


Ta đứng ở bên cạnh huynh ấy, ngẫu nhiên cùng huynh ấy nói một hai câu, ngó nghiêng đám người đông đúc, gương mặt ai cũng vui vẻ, lúc này, ta nghĩ ta cũng vui vẻ. 


“Chiêu Chiêu, muốn cái nào?” Thẩm Chi Hằng đứng ở trước sạp bán mặt nạ, một tay cầm một mặt nạ hồ ly xinh đẹp, tay còn lại thì cầm một cái mặt nạ hình con thỏ ngây thơ đáng yêu, nói với Chiêu Chiêu. 


Chiêu Chiêu kéo ta đến bên cạnh, cười hì hì nói: “Thanh Đường, muội chọn trước đi.” 


Ta giật mình cứ nhìn nàng, sau đó chỉ vào cái mặt nạ con thỏ: “Chiếc mặt nạ này thật đáng yêu.” 


Rất hiển nhiên, Chiêu Chiêu thích chiếc mặt nạ hồ ly kia, tâm trạng nàng vô cùng vui vẻ, để Thẩm Chi Hằng đeo giúp nàng, hỏi huynh ấy có đẹp hay không, huynh ấy xoa xoa đỉnh đầu của nàng, mặt đầy ý cười: “Chiêu Chiêu là đẹp nhất.” 


Ta lặng lẽ nắm chặt chiếc mặt nạ trong tay, cũng cong khóe môi. 


Ký ức đêm đó rất đậm sâu, Thẩm Chi Hằng mua hai chiếc bánh bò, Chiêu Chiêu không muốn ăn, đều cho ta hết, ta cầm lấy một chiếc cắn một miếng nhỏ, trong mắt hơi cay cay, cười nói với huynh ấy: “Đây là bánh bò ngon ngọt nhất mà muội từng ăn.”


Thật ra, là ta lừa huynh ấy, đó là lần đầu tiên ta được ăn bánh bò ngon ngọt như vậy. 


Huynh ấy mỉm cười dịu dàng nói: “Về sau sẽ luôn ngọt ngào như vậy.”


Nhưng mà, huynh ấy cũng lừa ta, đó lại là lần cuối cùng ta được ăn bánh ngọt, về sau không còn được ăn nữa. 


Năm đó, ta mười sáu tuổi, Chiêu Chiêu mười bảy tuổi, Thẩm Chi Hằng hai mươi tuổi. 


Đêm đó, Chiêu Chiêu đeo mặt nạ hồ ly tinh xảo vui vẻ chạy lẫn trong đám người, va vào ngực Sở Du Châu. 


Sở Du Châu, Thái tử Lương quốc. 


Trên mặt hắn cũng đeo mặt nạ hồ ly tinh xảo giống của Chiêu Chiêu. 


Có lẽ đêm đó pháo hoa quá rực rỡ, người gặp quá tốt đẹp, có khi là thanh mai trúc mã chung quy vẫn thua ý trời. 


Sở Du Châu cởi mặt nạ xuống, lộ ra một gương mặt đẹp như thiên nhân khiến người ta chấn động, mày kiếm mắt sáng như sao, môi mỏng hơi cong, chiếc cằm tỉ lệ hoàn mỹ, hắn hơi ôm lấy Chiêu Chiêu đụng vào mình, cười mỉm nói, “Cô nương, cẩn thận một chút!”.


Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy gương mặt ngượng ngùng của Chiêu Chiêu, má nàng hơi hồng hồng, rời khỏi ngực hắn, nói một câu không đầu không đuôi: “Công tử, mặt nạ của hai ta thật là giống nhau!”


“Đúng vậy, thật là trùng hợp.”


Ta vô thức nhìn Thẩm Chi Hằng đứng ở bên cạnh, huynh ấy bình tĩnh gọi một tiếng: “Du Châu.”


Ừ nhỉ, hàng năm Thẩm Chi Hằng cũng sẽ tiến cung, tất nhiên sẽ biết Sở Du Châu. 


Sau đó là cảnh bốn người chúng ta cùng nhau, Chiêu Chiêu lại không còn tinh nghịch nữa, chỉ an tĩnh kéo cánh tay của ta. Thẩm Chi Hằng và Sở Du Châu đi phía sau, nói mấy chuyện quốc gia đại sự mà ta nghe không hiểu. 


Dưới ánh đèn sáng rọi, mắt Sở Du Châu nhìn lướt qua ta, nói với Chiêu Chiêu rằng: "Cô nương Chiêu Chiêu, tạm biệt nhé."


Sau khi trở về Vọng Cơ Các, có một số việc đã không còn như trước, Chiêu Chiêu sẽ thỉnh thoảng ngẩn người nhìn bút lông, hoặc là cầm chiếc mặt nạ hồ ly kia ngắm nghía.


Nếu như nói Thẩm Chi Hằng như mặt trăng thì Sở Du Châu kia chính là mặt trời. 


Khác với Thẩm Chi Hằng, điểm hấp dẫn nhất trên người Sở Du Châu là sự kiêu ngạo và bá đạo, nhiệt tình và thẳng thắn, mà khí chất của Thẩm Chi Hằng lại có chút tĩnh lặng như nước .


Khi đến sinh thần của Chiêu Chiêu, Sở Du Châu phái người đưa tới một viên dạ minh châu và một phong thư, nội dung trong thư rất đơn giản: “Cô nương Chiêu Chiêu, sinh thần vui vẻ. Tử Diên.”


Tử Diên, là tên chữ của Sở Du Châu.


Đêm đó, Thẩm Chi Thằng cả đêm ở trong thư phòng, lúc rạng sáng, đưa cho ta một chiếc quạt xếp: “Thanh Đường, tặng muội.” 


Ta cúi đầu nhận lấy, từ từ mở ra, trên mặt quạt vẽ một con hồ ly nhỏ, phía bên phải có đề tên: Huyền Độ. 


Huynh ấy nói: “Huyền Độ là tên chữ của ta, về sau cứ gọi ta là Huyền Độ đi!” 


Chiêu Chiêu thích Sở Du Châu, ngay cả ta cũng có thể nhìn ra, làm sao Thẩm..à không Huyền Độ lại có thể không biết. 


Ta đứng trước gương Sóc Vọng, nhớ lại bí thuật mà Chiêu Chiêu dạy ta, dù cho từ trước đến nay ta đều chưa từng thành công lần nào, nhưng ta vẫn muốn thử một lần…ta không sợ bị phản phệ.


Có lẽ đây là lần duy nhất ta thành công, trên mặt kính mơ hồ có mấy chữ nhập nhòe. 


[Mịch thác lương nhân, thống thất sở ái (*)]


(*) Hiểu nôm na là đi tìm/chọn sai người yêu và phải chịu nỗi đau mất đi người yêu.


Ta dùng hết sức, co quắp ngồi bệt dưới đất, đầu ngón tay run rẩy. 


Tám chữ này, nói rõ chuyện cả đời của Chiêu Chiêu và Huyền Độ.


Ta cho là, đây đều là lỗi của ta, nếu tối đó ta chọn mặt nạ hồ ly kia, hoặc là không lựa chọn cái nào, có lẽ kết quả sẽ không như vậy.


Chiêu Chiêu và Huyền Độ, đúng ra là phải ở bên nhau. 


Trong cuộc sống thường nhật về sau, Sở Du Châu sẽ thường xuyên sai người mang thư đến hoặc là mang mấy món đồ chơi nhỏ.


Ở giữa Chiêu Chiêu và Huyền Độ, dường như cách nhau một tầng vải mỏng, không còn thân thiết như ngày xưa. 


Thời gian ta ở cùng Huyện Độ ngày càng dài hơn, dài đến mức ta nghĩ có lẽ đây là cả đời.


“Thanh Đường, muội ở bên cạnh ta sẽ thấy cô đơn tẻ nhạt sao?” Huyền Độ bắt đầu thường xuyên đứng ở trước bàn vẽ tranh, vừa vẽ tranh vừa hỏi ta câu này. 


Ta cũng không sợ mệt mỏi mà ngồi bên cạnh bàn, cười với huynh ấy: “Không đâu, hầu ở bên Huyền Độ, tuyệt đối không cô đơn tẻ nhạt chút nào.” 


Lời ta nói đều là thật, thời gian bồi cạnh huynh ấy là thời gian mà ta hạnh phúc nhất. Nhưng mỗi lần huynh ấy đều sẽ dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía ta, một tay chạm nhẹ vào đầu mũi ta, cười dịu dàng: “Thanh Đường không được gạt ta đâu.”


Huyền Độ đối xử với ta ngày càng tốt, sẽ giúp ta vẽ lông mày, sẽ ăn cơm cùng với ta, sẽ nhìn ta ngây người. Ta đoán nhất định là huynh ấy đã đem hết sự dịu dàng muốn dành cho Chiêu Chiêu cho ta, bởi vì Chiêu Chiêu không cần.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play