Ta Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác

Chương 5


1 năm

trướctiếp

Tôi chưa từng đọc qua quyển tiểu thuyết này, cũng không biết trong đó viết những gì, cũng không rõ kết cục của Huyền Độ, của Chiêu Chiêu và Sở Du Châu như thế nào. 


“Hệ thống, có thể nói cho tôi biết một ít về kết cục của mấy người họ được không?” Tôi thì thầm hỏi một câu. 


Rất nhanh, tiếng nói của hệ thống xuất hiện, là giọng điệu máy móc không cảm xúc, “Mộ Chiêu Chiêu, c.h.ế.t năm mười tám tuổi, nguyên nhân do bị đâm. Sở Du Châu có được giang sơn nhưng trăm năm cô độc. Thẩm Chi Hằng, c.h.ế.t năm hai mươi mốt tuổi, nguyên nhân không rõ…tác giả cũng không có nói đến.” 


Mười tám tuổi…hai mươi mốt tuổi…


Tôi đau đớn gục đầu xuống đầu gối, giọng nói của hệ thống vẫn còn vang ở bên tai: “Tần Nhược Sơ, bọn họ chỉ là mấy nhân trong sách mà thôi, nhiệm vụ của cô là công lược Thẩm Chi Hằng, những chuyện khác đừng nhúng tay.”


Làm sao có thể mặc kệ, đó là những người mà nhìn thấy vẫn đang sống sờ sờ.


“Tôi muốn thay đổi kết cục.”


“Tần Nhược Sơ, cô không thay đổi được.”


“Tôi có thể.” Tôi biết, tôi có thể thay đổi được kết cục của Chiêu Chiêu, chỉ cần thay đổi kết cục của Chiêu Chiêu, Huyền Độ… Huyền Độ nhất định sẽ không c.h.ế.t.


“Tần Nhược Sơ, tôi biết cô đang có suy nghĩ gì, tôi chỉ muốn nhắc nhở cô, làm trái ý tác giả thì sẽ phải trả giá thật đắt.” 


Ồ, để Huyền Độ yêu tôi cũng đã là nghịch ý tác giả tồi! Bây giờ nói với tôi là không thể, nghe buồn cười quá. Trả giá đắt thôi mà, tôi cũng không sợ.


“Nói đi, ngày nào Chiêu Chiêu sẽ c.h.ế.t?”


“Mùng một tháng một.” 



Sau khi Huyền Độ trở về thì cảm xúc rất tệ, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết an ủi huynh ấy ra sao nữa. Đêm hôm ấy, huynh ấy quấn lấy tôi thật lâu, còn không cho phép tôi thiếp đi, cho đến tận khi trời sáng, huynh ấy mới dừng lại, khi đang nằm nghỉ, tôi nghe thấy huynh ấy nói với tôi, “Thanh Đường, Chiêu Chiêu mang thai.” 


Trong tim đau âm ỉ, đưa hai tay che lấy mắt mình, giọng nói có chút khó nghe, “Thật sao? Thật tốt?” 


Đợi khi tôi thức giấc đã trông thấy Huyền Độ đang mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên cạnh bàn, trên bàn có đặt một bát thuốc, chỉ rất nhanh tôi đã biết bát thuốc kia là thuốc gì.


Huynh ấy đưa thuốc cho tôi, giọng nói vẫn dịu dàng như cũ, “Thanh Đường, uống hết thuốc đi.” 


Tay tôi run run nhận lấy bát thuốc, hỏi người trước mặt, “Thuốc này…đắng không?” 


Không chờ được câu trả lời của huynh ấy, tôi một hơi uống hết sạch bát thuốc, thuốc rất đắng. Tôi cử động cơ thể, sờ lên xích ở cổ chân, ngẩng đầu nhìn về phía huynh ấy, “Có thể cởi cái này ra được không?” 


Huynh ấy tiến gần về phía tôi, mặc kệ sự phản kháng của tôi, kéo tôi lại, dịu dàng nói: “Bao giờ Thanh Đường mới chịu nói thật với ta đây?” 


Cả ngày bị nhốt trong phòng, tôi đã sớm không còn biết bên ngoài như thế nào, có buổi sáng một hôm, tự nhiên Huyền Độ tháo xích chân cho tôi, đúng lúc tôi đang không hiểu ra sao, huynh ấy nói Chiêu Chiêu trở về.


Lần này gặp lại, khí sắc của nàng ấy trông không tốt lắm, nàng ấy đã mang thai khoảng hơn bốn tháng, nhưng nhìn gầy hơn so với lần trước, trong lúc tám chuyện với nàng, tôi mới biết được, Thái tử phải cưới Thái tử phi. 


Bối cảnh của Chiêu Chiêu không thể giúp nàng ấy vươn tới vị trí Thái tử phi, nếu như Thái tử muốn có nguồn lực lớn hơn, nhất định phải cưới một Thái tử phi, mặc cho Thái tử rất yêu Chiêu Chiêu, Chiêu Chiêu cũng không tránh được nỗi đau này. 


Cho nên, mấy ngày nay Thái tử cưới phi, Huyền Độ sợ Chiêu Chiêu xảy ra chuyện, coi như là cùng Thái tử có mâu thuẫn, cũng phải đón Chiêu Chiêu về. 


Nhân lúc Huyền Độ không có ở đây, Chiêu Chiêu chui vào ngực tôi âm thầm lau nước mắt, “Thanh Đường, ta biết chàng ấy không phải tự nguyện, thế nhưng ta vẫn rất khó chịu.” 


Tôi sờ sờ đầu nàng ấy, yên lặng an ủi nàng ấy, bậc Đế vương đa tình nhất mà cũng là kẻ vô tình nhất.


Sau khi Chiêu Chiêu trở về, Huyền Độ cũng rất ít khi đến nhìn tôi, huynh ấy sẽ vẫn luôn ở chỗ của Chiêu Chiêu, khi huynh ấy có việc, sẽ để cho tôi bồi Chiêu Chiêu. 


Huynh ấy chăm sóc Chiêu Chiêu rất tốt, trở về chưa được mấy ngày, gương mặt của Chiêu Chiêu hồng hào lên nhiều, tâm tình cũng đã khá hơn, nhất định là Huyền Độ đã tốn nhiều tâm tư. 


Hôm đó, tôi cùng Chiêu Chiêu nói chuyện ở trong phòng, miệng xinh đáng yêu của nàng ấy nói ra: “Ta nhớ là sư huynh nói muốn tặng ta một cái quạt xếp. Có lẽ huynh ấy đã quên nhỉ?” Trong giọng nói lại không có bất cứ sự trách móc nào, cứ như chuyện này không có gì quan trọng vậy, chỉ là chợt nàng ấy nhớ đến thì nói ra mà thôi. 


Thế nhưng mà, trong lòng tôi lại không yên, bỗng nhớ tới chiếc quạt xếp vẽ tiểu hồ ly kia, hóa ra là muốn tặng cho Chiêu Chiêu. 


Tôi miễn cưỡng mỉm cười: “Chiêu Chiêu, Huyền Độ sẽ không quên.” 


Chỉ cần là chuyện liên quan đến Chiêu Chiêu, huynh ấy sẽ không bao giờ quên. 


Lúc chiều tối, Huyền Độ đến đây, cũng trở về phòng, ở trong phòng không có việc gì làm, nên suy nghĩ sẽ tặng gì cho bé con của Chiêu Chiêu mới được.


Suy nghĩ thật lâu, tôi nhớ lại cách kết nút trường sinh đã từng học được khi tham gia câu lạc bộ ở trường đại học, bé con của Chiêu Chiêu không thiếu gì cả, vậy cầu bình an cho bé đi. 


Tối muộn ngày mười tám tháng mười hôm đó, cơn mưa rào rơi xuống, trời tháng mười, sẽ rất hiếm khi có cơn mưa nào lớn như vậy, khi cả người Huyền Độ ẩm ướt đẩy cửa vào phòng tôi, tôi đã biết là hoàng cung đã xảy ra chuyện. 


Hoàng cung xảy ra bạo loạn, Bình Dương Vương khởi binh tạo phản, Sở Du Châu mang binh đi chiến đấu. 


Sau khi tin tức được truyền đến, Chiêu Chiêu nhất quyết đòi quay về, mặc kệ tôi khuyên ngăn như thế nào, nàng ấy đều không nghe, Huyền Độ sợ làm nàng ấy bị thương, ra tay đánh ngất. 


Nhìn gương mặt vẫn mang nỗi bất an khi ngủ của Chiêu Chiêu, Huyền Độ cụp mắt trầm giọng nói, “Chờ Chiêu Chiêu tỉnh lại nói cho muội ấy biết, Sở Du Châu sẽ không sao.” Huynh ấy nói xong, quay lưng muốn đi. 


Tôi vô thức mà túm chặt tay áo của huynh ấy, ngước mắt hỏi: “Vậy còn huynh?” Huynh sẽ có chuyện ư?


Huynh ấy không đáp lại, nhưng tôi thấy được trong mắt huynh ấy là sự đau đớn, tôi biết huynh ấy lại bị hai thứ tình cảm này vây hãm, tôi từ từ buông tay, từng giọt nước mắt rơi xuống, cong môi lên nói với huynh ấy: “Chiêu Chiêu ở đây chờ huynh.” 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp