Tôi bị Huyền Độ giam trong phòng, chiều dài của dây xích dưới chân chỉ đủ cho tôi đi đến chiếc bàn.
Huyền Độ sẽ thường xuyên tới đây, nhưng đêm đó huynh ấy đã để lại bóng ma trong lòng tôi khiến cho tôi lại sợ hãi, huynh ấy cười mỉm, ngồi ở bên giường, chạm vào gương mặt của tôi, nói: “Sợ ta?”
Tôi không dám gật đầu, cũng không dám lắc đầu.
Huynh ấy vẫn sẽ hỏi ta câu đó, “Thanh Đường, muội là ai?”
Mà tôi mãi mãi không thể có cách nào để nói cho huynh ấy biết được đáp án.
“Thanh Đường, có phải ta không nên mang muội về? Muội nói đi, có phải lúc trước nếu không mang muội về, có phải Chiêu Chiêu sẽ không gả cho Sở Du Châu hay không?” Giọng nói của huynh ấy rất dịu dàng.
Tôi biết, huynh ấy có lẽ hối hận khi gặp tôi, nước mắt của tôi không hiểu sao cứ rơi xuống.
[Mịch thác lương nhân, thống nhất sở ái] mấy chữ này cứ lặp đi lặp lại xuất hiện trước mắt tôi. Đây đều là lỗi của tôi, nhất định tất cả là lỗi của tôi.
“Thanh Đường, muội đừng khóc, muội vừa khóc, ta cảm thấy trái tim thật đau đớn, muội đừng khóc có được không?” Huynh ấy cúi đầu xuống, dường như rất đau đớn.
Tôi không biết làm sao cho phải, tôi cũng muốn tiếp tục sống, cũng muốn về bên cạnh người nhà.
…
Hôm đó là ngày mười năm tháng sáu, Chiêu Chiêu và Thái Tử trở lại Vọng Cơ Các, Huyền Độ tháo xích ở chân cho tôi, vẽ lông mày cho tôi, chọn son môi, để cho Chiêu Chiêu gặp tôi một lần.
Chiêu Chiêu nhìn thấy tôi, thì vô cùng phấn khích nói chuyện ríu ra ríu rít không ngừng, tôi cũng có chút vui vẻ.
Chiêu Chiêu nói, mặc dù nàng ấy chỉ là Trắc Phi nhưng Thái tử đối xử với nàng ấy rất tốt.
Từ thần thái của nàng ấy, tôi có thể nhìn ra được, thực sự thì Sở Du Châu rất sủng ái nàng ấy cũng không ít hơn Huyền Độ là bao.
Nhưng tôi vẫn không thể an tâm, cửa cung sâu như biển, đế vương là kẻ vô tình nhất, tôi không biết Chiêu Chiêu về sau sẽ như thế nào.
“Thanh Đường, ngày mai sư huynh sẽ vào cung với chúng ta, muội cũng đi cùng chứ?” Đôi mắt xinh đẹp của Chiêu Chiêu nhìn tôi mang theo mong chờ.
Tôi không biết phải trả lời nàng ấy như thế nào, cũng may Huyền Độ xuất hiện kịp thời, vẫn như trước đây huynh ấy xoa xoa đầu Chiêu Chiêu, cười dịu dàng, “Chiêu Chiêu, thân thể của Thanh Đường không tốt lắm, để lần sau đi đi!”
Chiêu Chiêu bĩu môi, ôm tôi, “Vậy được rồi, lần sau, lần sau nhất định phải đi nhé."
Tôi cảm thấy miệng mình đắng chát, lan tràn đến tận đáy lòng.
Buổi tối tự thân Huyền Độ an bài cho Chiêu Chiêu và Sở Du Châu một gian phòng nghỉ, tôi nhìn thấy huynh ấy đứng thật lâu trước cửa phòng, sau đó huynh ấy lại đến chỗ gương Sóc Vọng, lúc trở về cả người đều là hơi thở lạnh lẽo.
Huynh ấy ôm lấy tôi, tôi không cầm được mà người run run, thân thể theo phản xạ mmà muốn chống cự, nhưng mà huynh ấy vẫn nắm lấy tay của ta, ôm tôi chặt hơn, cằm đặt ở trên vai, sát cạnh tai tôi.
“Thanh Đường, hoàng thất sắp đại loạn, Chiêu Chiêu phải làm sao bây giờ? Chiêu Chiêu phải làm sao đây?” Huynh ấy luống cuống nói ra mấy lời.
Trong lòng tôi kinh hãi, muốn mở miệng, nhưng mà cổ họng đau quá, một câu cũng không nói được.
Ngày hôm sau trời vừa tờ mờ sáng, ba người bọn họ đã rời đi, trước khi đi, Chiêu Chiêu đưa cho tôi một cây trâm hoa lê, tôi rất thích nó.
Chiêu Chiêu là một cô nương tốt, không đáng phải chịu khổ đó.