Tôi thừa nhận, tôi đã thích Huyền Độ từ rất lâu, vào khoảnh khắc huynh ấy cười đưa tay về phía tôi, tôi đã rung động mất rồi.
Mà nhân vật tôi cần công lược cũng chính là huynh ấy.
Tôi đã hỏi hệ thống, phải làm như thế nào tôi có thể trở về nhà được, tôi nhớ là Huyền Độ nói với tôi huynh ấy thích tôi, thì chuyện này có được coi là đã thành công chưa.
Hệ thống nói chưa được, sự yêu thích của huynh ấy rất nhạt nhòa, hơn nữa, ý thức của huynh ấy vẫn đang kháng cự lại việc thích ta.
Tôi không rõ là như thế nào, cái gì mà gọi là ý thức của huynh ấy đang kháng cự lại việc thích tôi?
Hệ thống nói cho tôi biết, Huyền Độ thích Chiêu Chiêu đó là tình cảm mà tác giả giao cho huynh ấy, huynh ấy cũng không thể dễ dàng mà thoát khỏi được tình cảm mà tác giả xây dựng, để có thể có được cảm xúc riêng của chính mình.
Về sau tôi mới biết được điều hệ thống nói là gì, bởi Huyền Độ - nhân cách phân liệt, mà nói đúng hơn chỉ ở phương diện tình cảm là bị chia đôi, vừa thích Chiêu Chiêu lại vừa thích tôi.
Ngày hôm đó, ngày đại hôn của Chiêu Chiêu, tôi nhìn thấy rõ trong mắt huynh ấy là sự cô đơn, giãy dụa, nhưng huynh ấy vẫn mỉm cười như trước mà tiễn nàng ấy đi.
Trước khi nương tử được phủ khăn đỏ lên, Chiêu Chiêu cười nói ở bên tai Huyền Độ một câu, bỗng nhiên huynh ấy quay sang nhìn về phía tôi, trong mắt của huynh ấy vô cùng lạnh lùng.
Đêm đó, tôi ở trong phòng tháo xuống trâm cài đẹp đẽ, tự nhiên hệ thống lên tiếng, “Mộ Chiêu Chiêu đã rời đi, bây giờ thành công của cô có thể lên đến 80%, nếu để cho tôi gián tiếp tác động, tốc độ sẽ nhanh hơn.”
Tôi chỉ cảm thấy nó ồn ào quá, “Không cần, mi không cần thay đổi tình cảm của Huyền Độ, hơn nữa, đừng có xuất hiện nữa."
Đúng lúc này thì Huyền Độ đẩy cửa đi vào, trên mặt là vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy qua, huynh ấy từ từ đi về phía tôi, vươn tay vuốt ve gò má của tôi, “Thanh Đường đang nói chuyện với ai vậy? Muốn thay đổi ta cái gì cơ?”
Trong lòng tôi hơi hoảng, huynh ấy nghe thấy!
Tôi rất muốn giải thích với huynh ấy, nhưng tôi không biết phải nói gì, ngay ở lúc tôi còn do dự, huynh ấy lại nói tiếp, “Thanh Đường, vì sao mệnh số của muội, ta không coi được?”
“Huyền Độ…”
“Đừng gọi tên ta!” Tay của huynh ấy chậm rãi đặt ở giữa cổ tôi, khóe môi nhếch lên, cúi đầu sát vào tai tôi nói: “Muội biết Chiêu Chiêu vừa nói gì với ta không?”
Trong mắt tôi hình như có nước mắt, gò má hơi man mát, lắc đầu.
“Muôi ấy nói, muội ấy thấy được ta thích muội…A, ta cũng rất tò mò, rõ ràng người ta thích chính là muội ấy! Ta thích Chiêu Chiêu mà!” Trong mắt huynh ấy lạ xuất hiện sự giãy dụa, “Nhưng không hiểu sao lại thích muội? Muội nói đi đây là vì sao?”
“Ta nên ngăn cản Chiêu Chiêu.”
“Ta nên cướp Chiêu Chiêu về.”
“Ta mới là người cùng Chiêu Chiêu thành hôn.”
…
Không biết đêm đó tôi đã vượt qua như thế nào, trong mắt Huyền Độ là sự điên cuồng gần như muốn g.i.ế.t c.h.ế.t tôi, huynh ấy dùng lực mạnh xé rách quần áo của tôi, kéo tôi lên giường, lúc mà tôi cố gắng để giãy dụa, huynh ấy đã dùng dây lưng trói hai tay của tôi lại, nằm đè lên người tôi, không nhìn thấy tôi khóc lóc cầu xin , khẽ thì thầm bên tai tôi: “Thanh Đường, muốn ta thích muội phải không?”
“Không phải…không phải mà…Huyền Độ…”
Cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ có yêu cầu xa vời là được huynh ấy thích mình, tôi biết, tôi vẫn luôn biết người huynh ấy thích là Chiêu Chiêu.
Lúc mà đau đớn nhất tôi muốn nói rõ hết với huynh ấy, thế nhưng ngay khi tôi có ý nghĩ này, giọng nói của hệ thống tự dưng xuất hiện, “Cô không thể nói với hắn, nếu không, thế giới này sẽ bị hủy diệt, đừng nói với hắn, đừng nói với hắn..”
“C.ú.t đi, c.ú.t đi—” tôi không muốn nghe nó nói, chỉ có thể bất lực gào loạn lên.
Huyền Độ cắn cổ tôi, hô hấp nặng dần, xé rách lớp áo lót bên trong của tôi.
Thân thể và tinh thần của tôi đều bị tra tấn khiến tôi có cảm giác có lẽ mình cũng bị đ.i.ê.n rồi, nước mắt cũng không thể chảy xuống nữa, mặc kệ tôi cầu xin như thế nào,huynh ấy cũng làm như không nghe thấy, vẫn cứ tiếp tục.
Không biết tôi ngất đi từ lúc nào, khi tỉnh lại, chỉ thấy tay chân đã bị xích lại, sự đau đớn trào dâng khiến cho tôi không thể nào tiếp nhận được.