Ngày sinh thần của Huyền Độ, hôm đó Sở Du Châu tự mình đến tặng lễ vật, sau đó mang Chiêu Chiêu đi rồi.
Đêm đó, Huyền Độ một mình uống rượu trong đình, lúc ta cầm áo choàng đến tìm huynh ấy thì đã thấy huynh ấy ghé vào trên mặt bàn đá mà ngủ thiếp đi.
Mặc dù đã rất nhẹ nhàng, nhưng vào khoảnh khắc áo choàng chạm vào lưng của huynh ấy vẫn khiến cho người tỉnh dậy.
Chỉ là đêm đó hình như huynh ấy có gì đó là lạ.
Huynh ấy dang tay ôm ta vào trong ngực, ta bị ép ghé đầu vào ngực huynh ấy, xung quanh vẫn còn thoang thoảng mùi rượu.
Huynh ấy sờ đầu ta một cách dịu dàng rồi hỏi ta: “Thanh Đường, muội có thích ta không?”
Trong lòng ta có một cảm giác khó chịu, một lúc lâu cũng không nói gì.
Huynh ấy thấy ta im lặng đã lâu, lại vuốt tóc của ta, nói chuyện một mình, “Ta thích Thanh Đường, Thanh Đường cũng thích ta có được không?”
Giây phút đó ta không biết là cảm xúc gì, rõ ràng là Huyền Độ thích Chiêu Chiêu mà, vì sao lại muốn nói thích ta?
“Huyền Độ, vì sao…phải thích muội?” Ta vẫn là không cầm được mà hỏi.
Huynh ấy nghe xong thì bật cười, lại thì thầm bên tai, hơi thở phả vào tai hơi ngứa ngứa, “Thanh Đường rất tốt vì sao ta không thể thích Thanh Đường?”
Ta không nói nữa, sự “thích” này đến quá bất ngờ, ta cảm thấy nó không chân thật.
Hôm sau, không hiểu sao ta lại bị nhiễm cảm lạnh, nghiêm trọng đến mức gần như không thể phát ra âm thanh, trong lúc mơ mơ màng màng ta thấy Huyền Độ luôn ở bên cạnh ta, huynh ấy cẩn thận bón cho ta từng chút từng chút thuốc, giúp ta đắp lại chăn.
Trong lúc đó, thì cũng có lúc huynh ấy không ở đó, thì là Chiêu Chiêu sẽ trông nom ta, nàng ấy nói với ta rất nhiều thứ linh tinh, ta chỉ nhớ có vài câu.
“Thanh Đường, ta sắp cùng Thái tử thành hôn rồi.”
“Thanh Đường, muội phải nhanh khỏe, muội còn phải tham dự hôn lễ của ta đấy.”
“Thanh Đường, ta cảm thấy sư huynh thích muội đó.”
“Thanh Đường, sau này muội ở bên cạnh sư huynh có được hay không?”
…
Ngay lúc Chiêu Chiêu vẫn còn đang nói chuyện, bỗng nhiên xuất hiện một tiếng động kỳ dị.
“Xẹt xẹt…Số 0211, khởi động thành công.”
Cũng vào lúc đó, có một dòng ký ức khổng lồ đổ vào đầu ta.
(*) Từ đoạn này đổi xưng hô sang “tôi” để tách biệt đoạn nữ chính thức tỉnh.
Tên tôi là Tần Như Sơ, là sinh viên đại học năm nhất, có hai phụ huynh đáng yêu và có một ông anh trai cuồng em gái.
Vào lúc cuối kỳ năm thứ nhất, tôi xảy ra tai nạn xe cộ, hôn mê bất tỉnh nằm trong bệnh viện, sau này mới biết được chuyện này là do hệ thống làm ra.
Hệ thống nói tôi là người được chọn, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mới có thể trở. Tôi xuyên vào nhân vật nữ phụ trong một quyển tiểu thuyết
Tôi vốn là không muốn hoàn thành nhiệm vụ này, tôi không muốn lợi hệ thống để thay đổi cuộc sống của người khác.
Sau đó, có chút việc ngoài ý muốn xảy ra, tôi bị cưỡng ép đưa vào, hệ thống xảy ra trục trặc, biến mất, mà tôi khi đó mới xuyên vào thân thể của nữ phụ khi đó có gần bốn tuổi, bị ngã khiến cho đầu bị thương, cho nên đã mất đi toàn bộ ký ức lúc trước, chờ ở chỗ này mười năm mới gặp được Huyền Độ.
Cho tới bây giờ, hệ thống lại xuất hiện.