Cô đã gạt bỏ ý định xuất viện nhưng cả ngày chỉ ở bệnh viện
thì thật sự rất nhàm chán.
Không có việc gì làm nên cô cứ ngẩn ngơ đứng một mình ở cuối
hành lang. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự sự im lặng.
“Cô Giang, đừng chạy lung tung.”
Sao giọng nói này nghe quen quen nhỉ?
“Bác sĩ..Cố?” Giang Ý Đồng vội vàng đáp: “Tôi không có chạy
trốn đâu.”
Anh biết cô không chạy trốn. Một tiếng trước anh thấy cô
đứng đó hóng gió ngắm cảnh, một tiếng sau vẫn thấy cô còn đứng đó.
Cố Cận Hiên muốn hỏi cô về chuyện thỏa thuận nhưng y tá Tiểu
Trần vừa từ phòng Giang Ý Đồng trở về và nói rằng cô không có ở đó.
Lúc này Cố Cận Hiên mới tra được số điện thoại của cô từ hồ
sơ bệnh án. Vừa gọi điện cho cô xong thì bước ra cửa liền thấy cô đứng ở cuối
hành lang vì vậy anh mới đùa cô một chút.
Bóng lưng ấy có chút cô độc cũng có chút quen mắt.
Anh rất thích vị trí ban công đó. Tầm nhìn rộng, hơn nữa ban
ngày còn có thể nhìn thấy cảnh đẹp của những ngọn núi phía xa xa, ban đêm thì
có thể ngắm được trăng. Cô cũng có mắt nhìn trong việc chọn chỗ đứng đấy chứ.
Những lúc hoàn thành xong ca mổ đêm, khi màn đêm trở nên yên
tĩnh thì Cố Cận Hiên cũng sẽ đứng ở đó thưởng thức phong cảnh và hít thở không
khí một chút. Cảm giác giống như có th� ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).