Giang Ý Đồng ăn xong bát mì rồi ngồi trong nhà ăn một lúc
mới quay về, nhà ăn lúc này đã không còn ai nữa rồi. Sau khi ăn cơm tối về, Cố
Cận Hiên vẫn còn đang ở trong phòng làm việc. Trong phòng cũng chỉ còn mình
anh, không biết anh đã ăn tối chưa.
Giang Ý Đồng cầm cây bút trong tay, do dự đứng bên ngoài.
Tầng dưới có một cửa hàng văn phòng phẩm, khi ăn cơm về thì
lượn vào nhìn một lượt rồi nghía được cây bút này. Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy cây bút này rất hợp với Cố
Cận Hiên, vì vậy cô nghĩ…
Đột nhiên, một bóng người lướt qua Giang Ý Đồng. Là một bác
sĩ khác, anh ta lao vào phòng làm việc của Cố Cận Hiên.
“Cố Cận Hiên, đêm nay trăng vừa tròn vừa đẹp, hay là cùng
anh đây ra ngoài ngắm trăng?”
Cố Cận Hiên đẩy gọng kính, tâm trí vẫn còn đặt trên màn hình
máy tính. Không biết anh đang bận việc gì mà bỏ qua cả người đang nói kia.
“Ây za đừng xem nữa. Luận văn của tên nhóc Trương Khải Phát
kia toàn là đồ dỏm, chẳng đáng xem chút nào.”
Cố Cận Hiên liếc mắt nhìn anh ta: “Viện trưởng có biết khoa
gây mê có người rảnh rỗi như cậu không?”
Người nói chuyện với Cố Cận Hiên là Trần Hựu Huyền, là
trưởng khoa gây mê. Nghe Cố Cận Hiên nói như vậy thì anh ta tròn mắt nhìn anh.
“Tôi vừa mới mổ xong một ca. Này nhé, hai ngày nay tôi đã
phải mổ đến tám ca rồi đấy. Đến viện trưởng gặp tôi cũng phải hét lên : “Đồng
chí vất vả rồi” đấy.”
Cố Cận Hiên đương nhiên biết rằng hai ngày vừa rồi anh ta
rất bận rộn. Anh cũng chỉ tùy ý nói vài câu qua loa vậy thôi. Trần Hựu Huyền là
một chuyên gia do chính tay anh đào được. Ở bệnh viện Minh Viễn này anh ta đương
nhiên phải được tận dụng triệt để, phải sử dụng hết tài năng của anh ta cho nên
anh ta được rảnh rỗi mới là lạ.
Anh cầm bản luận văn của Trương Khải Phát gõ vào máy tính,
lúc quay lại thì thấy Giang Ý Đồng đang ở bên ngoài gật đầu với cô.
Cô đang chần chừ muốn nói chuyện với anh về việc thỏa thuận,
vừa muốn tặng cho anh món quà nhỏ này. Thấy bác sĩ khác đang tìm anh thì cô cảm thấy xấu hổ và sợ mình làm phiền anh
nên đành quay sang nói chuyện với y tá Tiểu Trần bên cạnh.
Cố Cận Hiên đi ra nhưng chưa kịp đến chỗ Giang Ý Đồng thì
một cô gái đột nhiên từ đâu nhảy ra.
“Bác sĩ Cố, cho anh cái này.”
Giang Ý Đồng hơi kinh ngạc, hóa ra là cô học trò cấp ba
trước kia Dương Duyệt Nhiên.
Cô vẫy tay chào Giang Ý Đồng nhưng trong mắt lại chỉ có mỗi
Cố Cận Hiên.
Giang Ý Đồng đứng sang một bên, im lặng ngồi xem dưa* cùng
Tiểu Trần.
*Xem
dưa hay ăn dưa là cụm từ được xem là ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, nó đồng
nghĩa với "hóng drama" ở Việt Nam mình. Không ngờ đứa nhỏ này cũng khá cố chấp. Mà Cố Cận Hiện đẹp
trai như vậy nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi.(Abilene x T Y T)
“Xin lỗi, món quà này tôi không nhận được. Cám ơn!”
“Không phải quà đâu, chocolate này là đồ ăn vặt của em, chia
cho anh đó! Đây là chia sẻ chứ không phải quà tặng đâu!”
Cô bé đặc biệt đến đây vào buổi tối để đưa chocolate, nhìn
thoáng là biết ngay ý định của cô.
Dương Duyệt Nhiên nhìn Cố Cận Hiên bằng đôi mắt sáng trong,
rõ ràng là rất thích Cố Cận Hiên.
Lần trước xin lỗi cô chắc cũng là do thích anh nên mới làm
vậy.
Giang Ý Đồng bỗng nhiên có chút ghen tị với cô bé này. Chủ
động theo đuổi cần phải có dũng khí mà cả đời này có lẽ cô cũng không có được
dũng khí như cô bé ấy.
Cô không kìm được bất giác nắm chặt món quà nhỏ trong tay.
Cô đã nhờ nhân viên gói lại thành quà nên không cho vào túi được, bây giờ chỉ
có thể giấu vào trong ngực mình một cách bí mật.
“Không cần, chia sẻ với y tá và những người khác đi. Tôi
không thích ăn.”
Chưa đợi Cố Cận Hiên nói xong, Trần Hựu Huyền đã nhảy vọt ra
lấy đi thanh chocolate từ tay Dương Duyệt Nhiên: “Tôi thay anh ấy nhận vậy.”
Cố Cận Hiên lườm Trần Hựu Huyền: “Hựu Huyền, đừng đùa. Đưa
nó cho tôi.”
“Cô bé nhỏ này người ta có ý tốt như vậy mà anh chả biết
trân trọng gì cả.”
Trần Hựu Huyền không có ý định đưa lại nó cho Cố Cận Hiên,
nhưng anh đã giật lại.
“Dương Duyệt Nhiên cô đem cái này về đi. Tấm lòng của cô thì
tôi nhận nhưng cái này tôi không nhận được.”
“Bác sĩ Cố..thật ra..em rất thích anh. Em chỉ muốn chia sẻ
với anh những thứ em thích.”
Giang Ý Đồng và Tiểu Trần chỉ cách bọn họ mấy mét nên những
lời vừa nãy đương nhiên là có thể nghe thấy. Hai người nhìn nhau tự ngầm hiểu,
giả vờ như không biết chuyện gì mà cầm báo cáo lên đọc.
Cố Cận Hiên liếc nhìn Trần Hựu Huyền. Trần Hựu Huyền nhận
thấy có điều gì đó không ổn, nụ cười trên miệng liền dập tắt rồi nhanh chóng
chạy về văn phòng.
Ngoài hành lang lúc này chỉ có Giang Ý Đồng và Tiểu Trần
đứng gần Cố Cận Hiên nhất. Giang Ý Đồng nghe thấy anh nhỏ giọng nói: “Dương
Duyệt Nhiên, tôi đã có bạn gái rồi nên về sau nếu không có chuyện gì thì đừng
tới tìm tôi nữa. Cô vẫn còn trẻ, sẽ gặp được người mà mình thật sự thích trong
tương lai.”
Giang Ý Đồng vốn đang tập trung hóng chuyện và cũng rất phấn
khích, nhưng đột nhiên nghe anh nói mình đã có bạn gái thì cô không khỏi cảm
thấy mất mát.
Tất nhiên, cũng có thể lời nói này chỉ là để đánh lừa Dương
Duyệt Nhiên.
Không đúng, anh ấy ưu tú như vậy không có đối tượng mới là
bất thường.
Lòng cô bỗng rối như tơ vò, đây rốt cuộc là thứ cảm giác gì
vậy trời. Cô chỉ ăn dưa thôi, không có ý
gì cả. Thế nhưng trong lòng lại thật sự khó chịu.
Cô bất tri bất giác trở thành người hâm mộ của Cố Cận Hiên.
Mặc dù cô không mong đợi sẽ phát triển mối quan hệ nào đó với Cố Cận Hiên nhưng
cô thực sự rất buồn.
Không biết lúc này biểu cảm của Dương Duyệt Nhiên như thế
nào, cô chỉ nghe thấy cô ấy giả vờ thoải mái nói: “Em hiểu rồi, vậy nhờ anh đưa
nó cho chị y tá.”
Chocolate vẫn ở trong tay Cố Cận Hiên, Dương Duyệt Nhiên thì
quay người đi mất.
Cố Cận Hiên đi tới đặt chocolate lên bàn của y tá: “Tiểu
Trần, cho cô này.”
“Cám ơn chủ nhiệm Cố.”
Cố Cận Hiên đi tới bên cạnh Giang Ý Đồng , nhìn thấy cô ngẩn
người bèn gọi: “Cô Giang?”
“Ồ..bác sĩ Cố.”
Giang Ý Đồng trên mặt nở một nụ cười ngượng ngùng, quay
người đi về phía phòng bệnh của mình.
Cô nhút nhát trốn khỏi ánh mắt của anh. Cố Cận Hiên nhìn
thấy cô thiếu tự nhiên tưởng rằng cô không thoải mái bèn hỏi: “Cô Giang cô vẫn
ổn chứ?”
“Tôi..không sao.”Cô chợt nhớ ra điều gì đó nên quay đầu nói
với anh: “Bác sĩ Cố, có điều quên nói với anh. Cô bé ấy đã xin lỗi tôi rồi.”
“Tôi biết rồi.”
“Ồ..vậy được rồi.”
Cô tiếp tục bước đi, Cố Cận Hiên nói: “Tôi đưa bản thỏa
thuận cho cô xem nhé?”
“Được, tôi đến ngay.”
Giang Ý Đồng tức tốc chạy về phòng bệnh giấu chiếc bút vào
ngăn kéo rồi đi ra.
Vừa bước đến cửa văn phòng, cô đã nghe thấy giọng của Trần
Hựu Huyền: “Cậu thật sự nhẫn tâm đối xử với một cô bé như vậy sao.”
Chỉ nghe thấy Cố Cẩn Hiên bình tĩnh hỏi lại: “Còn hơn là cứ
dây dưa rồi lừa dối tình cảm của một đứa trẻ đúng không?”
Giang Ý Đồng gõ cừa, Trần Hựu Huyền thấy cố liền đứng dậy:
“Được rồi tôi không phiền cậu làm việc nữa, tôi tìm thấy tình yêu đích thực rồi
tôi đi đây~”
Trần Hựu Huyền đứng dậy đi ra và gật đầu chào hỏi với Giang
Ý Đồng. Giang Ý Đồng bước vào phòng, ánh mắt cô bị thu hút bởi những món đồ
chơi nhỏ trên bàn của Cố Cận Hiên.
“Bác sĩ Cố, anh thích đồ chơi của LH à? Tôi làm việc ở công
ty này, đồ chơi màu xanh lá này tôi cũng có một cái.”
Những món đồ trên bàn của Cố Cận Hiên có những thứ cô chưa
từng thấy bao giờ bởi vì cô chỉ mới đặt chân đến cửa hàng nhượng quyền vài ba
lần nên cũng không nhớ hết một số sản phẩm.
Nghe nói những thứ đồ chơi đủ màu sắc này được nhà thiết kế
của LH thiết kế và tung ra thị trường để chuẩn bị cho ngày 1 tháng 6 năm nay.
Cô đến LH làm việc khá muộn nên vẫn chưa bắt kịp được những quảng bá tiêu thụ
này.
Những món đồ chơi được đặt trong văn phòng trang trí trông
rất vừa mắt.
Cố Cận Hiên cười điềm nhiên: “Tôi biết cô làm việc ở LH,
trên thẻ làm việc của cô không phải có viết sao? Đồ chơi này là có người tặng
cho tôi, không biết để đâu nên đặt tạm trong phòng làm việc.
“Ồ.”
Giang Ý Đồng nghĩ đến Dương Duyệt Nhiên, chắc hẳn lại là một
người nào đó theo đuổi anh.
“Cô xem đi.”
Anh đã gõ xong bản thỏa thuận, Giang Ý Đồng đọc một lượt.
Các mục rõ ràng và chi tiết. Đọc đến chi phí bồi thường, là năm con số?”
“Bác sĩ Cố, tiền bồi thường có phải là nhiều quá rồi không?
Tôi chỉ tính những gì xứng đáng thôi.”
“Không đâu, cô đừng
lo. Tất cả đều là do người bạn luật sư của tôi đánh giá, tuyệt đối công bằng.”
Các điều khoản bồi thường đều được viết rõ ràng, bao gồm cả
tiền lương bị hụt trong lúc nằm viện. Chiều nay cô xin nghỉ vẫn không bị hao
hụt tiền vì đã nhận được tiền bồi thường.
Nhưng nhìn vào khoản bồi thường cô vẫn cảm thấy nó quá
nhiều.
“Bác sĩ Cố, nếu như đã là thỏa thuận thì chỉ cần cả hai bên
đồng ý là được. Những điều khoản khác không có gì sai chỉ là số tiền bồi thường
tôi cảm thấy vẫn nên thay đổi. Đây đều là tiền anh bỏ ra thì tôi không cần
nhiều như vậy.”
Cố Cận Hiên nghĩ rồi nói: “Như thế này đi, nếu cô vẫn kiên
quyết như vậy thì tôi dựa trên danh nghĩa của cô quyên góp số tiền còn lại cho
tổ chức cứu trợ. Cô thấy thế nào?”
Giang Ý Đồng nghĩ đến Lão Lý liền gật đầu đồng ý và kí tên.
Cố Cận Hiên có thể khiến số tiền nhỏ này phát huy hết giá trị của nó, Giang Ý
Đồng cảm thấy mình cũng đã làm được một việc rất có ý nghĩa. Cô rất hài lòng.
Cố Cận Hiên mỉm cười khi thấy cô gật đầu một cách vô tri.
“Cám ơn cô Giang!”
“Cám ơn anh bác sĩ Cố.”
Cố Cận Hiên cảm ơn, Giang Ý Đồng cũng lễ phép đáp lại. Hai
người nhìn nhau không khỏi bật cười, dường như có một sự ngọt ngào lan tỏa
trong bầu không không khí..