Giang Ý Đồng ăn xong bát mì rồi ngồi trong nhà ăn một lúc
mới quay về, nhà ăn lúc này đã không còn ai nữa rồi. Sau khi ăn cơm tối về, Cố
Cận Hiên vẫn còn đang ở trong phòng làm việc. Trong phòng cũng chỉ còn mình
anh, không biết anh đã ăn tối chưa.
Giang Ý Đồng cầm cây bút trong tay, do dự đứng bên ngoài.
Tầng dưới có một cửa hàng văn phòng phẩm, khi ăn cơm về thì
lượn vào nhìn một lượt rồi nghía được cây bút này. Không biết vì sao nhưng cô cảm thấy cây bút này rất hợp với Cố
Cận Hiên, vì vậy cô nghĩ…
Đột nhiên, một bóng người lướt qua Giang Ý Đồng. Là một bác
sĩ khác, anh ta lao vào phòng làm việc của Cố Cận Hiên.
“Cố Cận Hiên, đêm nay trăng vừa tròn vừa đẹp, hay là cùng
anh đây ra ngoài ngắm trăng?”
Cố Cận Hiên đẩy gọng kính, tâm trí vẫn còn đặt trên màn hình
máy tính. Không biết anh đang bận việc gì mà bỏ qua cả người đang nói kia.
“Ây za đừng xem nữa. Luận văn của tên nhóc Trương Khải Phát
kia toàn là đồ dỏm, chẳng đáng xem chút nào.”
Cố Cận Hiên liếc mắt nhìn anh ta: “Viện trưởng có biết khoa
gây mê có người rảnh rỗi như cậu không?”
Người nói chuyện với Cố Cận Hiên là Trần Hựu Huyền, là
trưởng khoa gây mê. Nghe Cố Cận Hiên nói như vậy thì anh ta tròn mắt nhìn anh.
“Tôi vừa mới mổ xong một ca. Này nhé, hai ngày nay tôi đã
phải mổ đến tám ca rồi đấy. Đến viện trưởng gặp tôi cũng phải hét lên : “Đồng
chí vất vả rồi” đấy.”
Cố Cận Hiên đương nhiên biết rằng hai ngày vừa rồi anh ta
rất bận rộn. Anh cũng chỉ tùy ý nói vài câu qua loa vậy thôi. Trần Hựu Huyền là
một chuyên gia do chính tay anh đào được. Ở bệnh viện Minh Viễn này anh ta đương
nhiên phải được tận dụng triệt để, phải sử dụng hết tài năng của anh ta cho nên
anh ta được rảnh rỗi mới là lạ.
Anh cầm bản luận văn của Trương Khải Phát gõ vào máy tính,
lúc quay lại thì thấy Giang Ý Đồng đang ở bên ngoài gật đầu với cô.
Cô đang chần chừ muốn nói chuyện với anh về việc thỏa thuận,
vừa muốn tặng cho anh món quà nhỏ này. Thấy bác sĩ khác đang tìm anh thì cô cảm thấy xấu hổ và sợ mình làm phiền anh
nên đành quay sang nói chuyện với y tá Tiểu Trần bên cạnh.
Cố Cận Hiên đi ra nhưng chưa kịp đến chỗ Giang Ý Đồng thì
một cô gái đột nhiên từ đâu nhảy ra.
“Bác sĩ Cố, cho anh cái này.”
Giang Ý Đồng hơi kinh ngạc, hóa ra là cô học trò cấp ba
trước kia Dương Duyệt Nhiên.
Cô vẫy tay chào Giang Ý Đồng nhưng trong mắt lại chỉ có mỗi
Cố Cận Hiên.
Giang Ý Đồng đứng sang một bên, im lặng ngồi xem dưa* cùng
Tiểu Trần.
*Xem
dưa hay ăn dưa là cụm từ được xem là ngôn ngữ mạng bên Trung Quốc, nó đồng
nghĩa với "hóng drama" ở Việt Nam mình. Không ngờ đứa nhỏ này cũng khá cố chấp. Mà Cố Cận Hiện đẹp
trai như vậy nhất định sẽ có rất nhiều người theo đuổi.(Abilene x T Y T)
“Xin lỗi, món quà này tôi không nhận được. Cám ơn!”
“Không phải quà đâu, chocolate này là đồ ăn vặt của em, chia
cho anh đó! Đây là chia sẻ chứ không phải quà tặng đâu!”
Cô bé ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).