Cố Cận Hiên vừa quay lưng đi ra ngoài thì lại quay trở lại,
bởi vì anh cảm thấy không khí trong phòng có mùi lạ.
Ban nãy anh chỉ ham nói chuyện chính nên đến khi quay lại
thì mới chú ý đến bữa trưa của Giang Ý Đồng.
Anh nhìn chằm chằm vào hộp mì xào của cô: “Đừng ăn nữa.”
Cô có vết thương trên người nên không thể ăn đồ cay mà hộp
mì này thì lại bỏ quá nhiều ớt, sợi mì cũng bị nhuốm màu chứng tỏ mì này được
thêm rất nhiều nước tương.
“Người nhà của cô đâu? Không có ai chăm sóc à?”
Không ngờ Cố Cận Hiên cũng hỏi câu hỏi như vậy, Giang Ý Đồng
cũng trả lời giống ban nãy: “Bác sĩ Cố, người nhà của tôi đều ở thành phố A cả.
Hiện tại tôi cảm thấy tôi rất ổn nên
không cần người chăm sóc đâu.”
“Nhìn thấy rồi.”
Nhìn thấy rồi..là ý gì? Là nhìn thấy cô cô độc một mình hay
là nhìn thấy cô không cần người khác chăm sóc?
“Cho nên tôi có thể xuất viện được rồi chứ?”
“Để tôi kiểm tra vết thương cho cô đã.”
“Tôi thật sự khỏe rồi mà.”
Anh đột nhiên nói
muốn kiểm tra cho nên cô có hơi ngại một chút, cô chầm chậm vén áo lên.(Abilene
x T Y T)
Thế nhưng Cố Cận Hiên lại không hề để ý đến vết thương trên
bụng cô, anh đi đến cạnh giường rồi nhẹ nhàng xé miếng băng gạc trên chân cô,
một chất lòng màu vàng trong suốt chảy ra.
Anh nhíu mày: “Buồi chiều khoan hẵng đi làm, biết chưa?”
Anh vươn tay ấn vào bộ đàm truyền tin nhắn trên đầu giường:
“Tiểu Thần, lại đây thay thuốc.”
Giang Ý Đồng nhìn vết thương của mình, cô cũng có chút kinh
ngạc. Rõ ràng hôm qua vết thương này vẫn còn ổn, chẳng lẽ nào là do sáng nay cô
đi lại quá lâu nên mới trở nên như thế này ư?
“Tôi không sao đâu bác sĩ Cố. Phiền anh kê cho tôi ít thuốc
điều trị cả trong lẫn ngoài, sẽ không sao đâu.”
“Nghe lời một chút mới không để lại sẹo.”
“Tôi muốn xuất viện.”
Cố Cận Hiên trả lời ngắn gọn: “Bây giờ thì không được, tôi
phải chịu trách nhiệm với cô.”
Vốn dĩ anh cũng định đồng ý cho Giang Ý Đồng xuất viện.
Nhưng liên quan đến vụ tai nạn của Giang Ý Đồng, nếu anh đã can dự vào chuyện
này thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Hơn nữa, Giang Ý Đồng đã đồng ý thương
lượng riêng nên anh càng phải có nghĩa vụ hơn với chuyện này.
Cố Cận Hiên bước ra ngoài, Giang Ý Đồng thẫn thờ nhìn bóng
dáng kia rời đi. Trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về những gì anh nói vừa nãy:
“Tôi phải chịu trách nhiệm với cô.” Anh nói một cách thản nhiên như vậy thật
khiến người ta cảm động quá mà.
Không biết thứ gì đang gõ nhẹ vào tim cô, đây là lần đầu
tiên cô bất ngờ rơi vào lưới tình cho nên cảm giác vẫn còn rất lạ.
Lúc cô vẫn còn ngây người thì Cố Cận Hiên lại quay lại.
Giang Ý Đồng chăm chú nhìn anh. Cả cơ thể người này như phát
sáng, trong phút chốc cô như bị quỷ ám, ánh mắt cứ dính chặt vào người anh.
Anh đi về phía cô. Trên người anh là chiếc áo bác sĩ trắng
tinh cùng với khí chất phong độ và vẻ ngoài tuấn tú khiến tim cô đập nhanh hơn,
toàn thân cứng đờ, khuôn mặt nóng bừng.
Trời ơi! Cô thầm cầu nguyện trong lòng, cầu xin Cố Cận Hiên
anh đừng toát ra vẻ quyến rũ như vậy nữa.
Tuy nhiên Cố Cận Hiên không hề quan tâm đến vẻ mặt của Giang
Ý Đồng. Ánh mắt của anh chỉ nhìn vào món mì của cô.
“Tôi đem thứ này đi nhé.”
Anh vươn tay lấy hộp mì trên bàn đi. Thoắt một cái liền cầm
hộp mì rồi bước ra ngoài một cách nhanh chóng, dứt khoát, khiến người ta còn
chưa kịp phản ứng lại.
Giang Ý Đồng lúc này mới bừng tỉnh.
“Anh ném vào đây là được rồi.”
Vốn dĩ cô cũng chỉ định ăn vài miếng và cũng không có ý định
ăn tiếp.
“Không chỉ bị thương ở chân mà lá lách của cô cũng bị tổn
thương. Không cần phẫu thuật không có nghĩa là không có chuyện gì. Nếu cô cứ
tiếp tục không chú ý như thế này thì cứ chuẩn bị tinh thần nằm viện thêm vài
ngày nữa đi.”
Giang Ý Đồng nghe xong thì lòng chợt chùng xuống. Tối qua
khi cô tắm, chỗ đó vẫn còn đau nhưng vết bầm đã nhạt đi nhiều rồi.
Cố Cận Hiên nói đúng, cho dù có muốn xuất viện sớm thì cô
cũng không thể mặc kệ thân thể của mình được.
“Nghỉ ngơi cho tốt đi.”
Nói xong anh mang theo hộp mì của cô rời đi.
Y tá đi vào nhìn thấy cô có vẻ buồn bực, cố ý nói: “Vết
thương đang lên mủ, nếu không chăm sóc kĩ càng thì đến lúc đó lại mời bác sĩ Cố
đến khâu vài mũi. Chiếc chân xinh đẹp này của em không được để lại sẹo đâu
nhỉ.”
“Hả?” Giang Ý Đồng sửng sốt. “Chị nói đùa sao.”
Y tá nở một nụ cười trêu chọc, hóa ra y tá chỉ đang dọa cô.
“Cuối cùng cũng biết lo rồi đấy à.”
Giang Ý Đồng đương nhiên lo lắng rồi, chẳng qua là công việc
cũng rất quan trọng thôi. Nếu biết vết thương nghiêm trọng như vậy thì đương
nhiên cô sẽ không vì công việc mà bán mạng mình rồi. Chỉ là bây giờ tình hình
vết thương không quá tốt mà cũng không quá xấu, cô thật sự rất sầu não.
Cố Cận Hiên lật hồ sơ bệnh án ra, ánh mắt dừng lại ở một
điểm nào đó rồi bỗng nhiên như đã suy nghĩ ra điều gì đó.
Anh nhấc điện thọai lên: “A Phát, quay lại đây thì tiện thể mua gì đó nhẹ bụng
để ăn rồi gửi thẳng đến giường 52.”
“Được.”
“Không đúng, sao anh không ăn mà lại gửi đến giường 52 làm
gì?”
Cố Cận Hiên sau khi gặp được người đàn ông nào đó ở dưới lầu
thì không đi ăn tối cùng Trương Khải Phát nữa.
“Phần tôi tôi sẽ tự giải quyết.”
1 giờ 30 phút chiều này anh có hẹn với một bệnh nhân phòng
VIP. Nhìn đồng hồ, anh đã bỏ qua giờ ăn trưa luôn rồi.
Những vị khách VIP này là nguồn tài chính mạnh mẽ của bệnh
viện Minh Viễn. Họ đã hỗ trợ anh rất nhiều trong các khoản phúc lợi công cộng
khác nhau cho nên anh không thể lơ là những vị khách này được. Chỉ có điều
chiều nay anh có một cuộc phẫu thuật nên chỉ đành hẹn họ vào giờ ăn trưa thôi.
“Được rồi thầy Cố.” Trương Khải Phát bỗng nhớ ra điều gì đó.
“Khoan đã, giường 52 sao? Đó chẳng phải là cô gái đã đánh nhau ngày hôm đó
sao?”
“Chính là cô gái đáng thương trong vụ đánh nhau ngày hôm ấy!
Thầy Cố trở nên quan tâm cô ấy từ bao giờ thế?”
Cố Cận Hiên sa sầm mặt: “Ý cậu là gì?”
Nghe thấy giọng điệu nghiêm túc của anh, Trương Khải Phát
chỉ dám cười: “Em nói đùa thôi ạ.”
“Giang Ý Đồng không đáng thương, chuyện đánh nhau cũng không
phải do cô ấy gây ra. Nếu cô ấy im lặng chấp nhận bị đổ oan thì mới gọi là đáng
thương.”
Biết mình lại sắp “được” dạy dỗ thì Trương Khải Phát ngay
lập tức muốn cất điện thoại đi: “A! Thầy Cố à em đang mua cơm, ở đây đông người
tín hiệu kém em cúp máy trước nha!”
Vừa định cúp điện thoại lại nghe thấy Cố Cận Hiên giáo huấn:
“Đừng có gọi người khác bằng biệt danh bừa bãi như vậy nữa.”
Cố Cận Hiên chưa kịp nói xong thì đầu dây bên kia đã vội
vàng cúp máy.
“Thằng nhóc này thật là!”
Trương Khải Phát ghé mua sushi rồi tự mình đem tới giường
52.
“Xin chào, chưa ăn gì đúng không?”
Anh bước vào cửa, Giang Ý Đồng nhìn thấy anh đi vào cầm trên
tay một hộp sushi.
“Cho cô này.”
Giang Ý Đồng ngạc nhiên: “Cho tôi?”
“Thầy Cố nhờ tôi đưa cho cô.”
Cố Cận Hiên mua cho cô? Hóa ra Cố Cận Hiên nói chịu trách
nhiệm là như thế này sao? Có cần phải chu đáo vậy không?
Anh ấy là hóa thân của Bồ Tát sao! Giang Ý Đồng đột nhiên có
cảm giác trong cái rủi cũng có cái may, chuyện xấu liền biến thành chuyện tốt
rồi!
Trương Khải Phát đi tới nở một nụ cười tinh nghịch rồi tò mỏ
hỏi: “Này, cô có quen bác sĩ Cố không đấy?”
“Như thế nào mới được gọi là quen biết? Sau khi nhập viện
tôi mới quen anh ấy.”
Trương Khải Phát dường như ngửi thấy được mùi nói xạo:
“Ồ..vậy sao?”
Cố Cận Hiên rất có trách nhiệm đối với bệnh nhân của mình.
Chỉ là chịu trách nhiệm đến mức cả bữa trưa cũng quản như thế này thì là lần
đầu tiên anh được chứng kiến.
Anh không tin, cho rằng Giang Ý Đồng đang cố giấu diếm điều
gì đó, nhưng mà anh cũng không tiện hỏi
nhiều.
“Vậy cô ăn cơm đi. À đúng rồi, tôi là Trương Khải Phát. Bác
sĩ Cố không có ở đây cho nên nếu có việc gì cần thì cô cứ gọi tôi là được.”
“Cám ơn bác sĩ Trương.”
Con người Trương Khải Phát có vẻ cởi mở, cảm giác rất hòa
đồng.
Lần nhập viện này khiến Giang Ý Đồng mở mang tầm mắt. Cô cứ
nghĩ các bác sĩ thường rất lạnh lùng, nhưng hóa ra không hẳn là vậy.