Giang Ý Đồng đang truyền nước biển, cô tiện tay gọi một phần
thức ăn ngoài.
Cô thực sự rất muốn truyền cho xong bình nước biển này để có
thể về công ty làm việc, thế nhưng lời của Cố Cận Hiên cũng có lí "Công việc tuy quan trọng nhưng sức khỏe
càng quan trọng hơn. "
Cô vén áo nhìn bụng mình, vết bầm tím ở kia do tai nạn gây
ra cũng đã mờ đi nhiều rồi nhưng chỉ là chạm vào vẫn còn đau.
Cô lên mạng tra thử mới mới phát hiện hóa ra y tá không hề
nói đùa,á lách của cô đã bị rỉ máu, nếu quá nghiêm trọng thì phải phẫu thuật
cắt bỏ. Nghĩ thôi đã thấy sợ rồi.
Nếu không trị dứt điểm vết thương này, lỡ sau này có chuyện gì thì cô biết tìm ai mà khóc bây giờ.
Cô vẫn còn trẻ, còn chưa kịp báo hiếu cha mẹ, cũng chưa kịp
yêu đương, cô không muốn nghẻo sớm như vậy đâu. Càng nghĩ càng thấy cô quả là
vừa đáng thương vừa xui xẻo, ngay cả người tài xế gây tai nạn kia còn chưa tìm
được.
Giang Ý Đồng ngồi trên giường dùng hai tay ôm lấy đầu gối.
Cô ngẩn ngơ nhìn vào bình truyền dịch trong suốt.
Lúc quay đầu cô mới phát hiện ra trên bàn có một chiếc túi
màu đen, bên trong đựng một ít hoa quả, nhưng cô không biết là ai đã đem đến.
Danh sách nhập viện hôm nay đã được đặt trên bàn. Sáng nay
cô rời khỏi đây quá sớm, lúc ấy y tá vẫn chưa mang qua.(Abilene x T Y T)
Giang Ý Đồng cầm lên rồi lật xem nội dung. Bên trên viết đầy
đủ chi tiết chi phí điều trị, xem đến cuối thì cô bỗng nhiên phát hiện dư ra tận hơn 3000 tệ?
Tiền thuốc không những không tăng mà còn giảm, chẳng lẽ bệnh
viện nhập sai sao?
Không thể nào! Chắc chắn là có người đã giúp cô trả tiền.
Chỉ có Hà Lục Lục biết cô nhập viện, Giang Ý Đồng lập tức
gọi cho Hà Lục Lục thế nhưng Hạ Lục Lục cũng không biết chuyện gì.
Ngoài Hạ Lục Lục ra thì không có ai biết chuyện cô bị tai
nạn cả, thế thì ai đã thay cô trả viện phí? Giúp cô thanh toán thì đương nhiên
sẽ không im lặng mà đúng không?
Còn đống hoa quả này nữa, là ai đem tới?
Chẳng lẽ là người nhà của bệnh nhân nào đó đặt nhầm vị trí
sao? Nhưng phòng này ngoài cô thì không có ai khác nữa. Nếu là mang cho cô thì
tại sao ngay cả lời nhắn cũng không để lại?
Lẽ nào là người tài xế gây tai nạn đó? Nói vậy cũng không
đúng, nếu là người tài xế kia trả viện phí thì anh ta nên xuất hiện sớm hơn mới
phải chứ? Như thế thì mới có thể dễ dàng thỏa thuận hơn không phải sao.
Cô nghĩ kĩ một lúc rồi cảm thấy không thể nào là người tài
xế kia được, anh ta có thể đã bỏ chạy, nếu không tại sao cho đến bây giờ vẫn
chưa xuất hiện chứ.
Giang Ý Đồng không thể nghĩ ra được là ai. Hóa đơn viện phí
của cô bỗng nhiên dư ra tận mấy số không mà không có lí do.
Thức ăn đã đặt ban nãy bây giờ vẫn chưa tới, cô truyền nước
biển nên ngày càng đói, bụng đã réo inh ỏi từ nãy đến giờ rồi.
Nhìn túi hoa quả cô rất muốn ăn nhưng lại không dám vì cô sợ
đấy là người ta bỏ nhầm phòng.
Thật may mắn, sau nhiều lần do dự thì thức ăn của cô cũng
được giao đến rồi.
Cô đặt mì xào không cay, nhưng có lẽ do vội nên cửa hàng
quên mất rồi.
Cô đang bị thương, có thể ăn thức ăn cay được không nhỉ?
Mùi thơm chết tiệt ấy cứ xộc vào mũi, lúc này bụng cô đang
réo ầm ĩ làm gì có tâm trí nghĩ nhiều như vậy, thôi thì ăn liều vậy. Cô cầm
thức ăn lên ăn không ngừng.
Cô vùi đầu vào tô mì, mơ hồ cảm giác có người đứng trước cửa
phòng. Vừa ngẩng đầu lên thì…thật sự có người! Không phải là người nào khác mà
chính là Cố Cận Hiên, dáng vẻ cao to của anh cơ hồ như đầu sắp đụng tới cửa
rồi. Cô kinh ngạc suýt chút nữa làm rơi đũa xuống đất.
Cố Cận Hiên bước tới, vẻ mặt nghiêm túc hơn trước: “Cô
Giang.”
Cố Cận Hiên đột nhiên dùng dáng vẻ nghiêm túc ấy nói chuyện
khiến Giang Y Đồng sững người. Cô biết mình làm sai nên im lặng đặt đũa xuống
không dám ăn nữa.
“Tôi có điều không biết nên hỏi hay không.”
Câu nói này của anh khiến Giang Ý Đồng có chút bối rối, cô
không biết Cố Cận Hiên muốn nói cái gì. Cô ăn thức ăn cay quả thật là cô sai,
là cô không chịu trách nhiệm với thân thể của mình nhưng anh đột nhiên nghiêm
túc như vậy khiến người ta có chút luống cuống.
Con người ta bây giờ nói chuyện đều thích vòng vo đưa người
khác vào tròng như vậy sao? Câu nói này nghe cũng không giống như là đang trách
phạt chuyện cô tùy ý ăn thức ăn cay nhỉ.
Cô cũng đâu nghĩ đến việc sẽ ăn hết đống thức ăn này, chỉ là
cô quá đói nên chuẩn bị ăn vài miếng thôi.
“Bác sĩ Cố, tôi…”
“Cô Giang, cô có biết người tài xế gây ra tai nạn cho cô là
ai không?”
Thì ra Cố Cận Hiên không phải muốn nói về chuyện cô ăn cay,
nhưng mà tại sao anh ta lại nhắc đến chuyện này?
Giang Ý Đồng lắc đầu, cũng không biết biết rốt cuộc là có
chuyện gì.
“Hồi nãy ở dưới lầu tôi đã gặp một người, anh ta chính là
tài xế gây ra tai nạn. Tôi biết anh ta.”
“Hả?”
“Chuyện là thế này, con của anh ấy mắc bệnh tim bẩm sinh.
Trước đây tôi từng tài trợ cho cha con nhà họ nên chúng tôi coi như là có quen
biết. Vừa nãy tôi thấy anh ấy đi đi lại lại ở đại sảnh tầng dưới, tinh thần
không ổn định, tôi lại hỏi mới biết thì ra anh ấy là người tông vào cô.”
Ngày xảy ra tai nạn, người tài xế đó đã đưa Giang Ý Đồng vào
viện. Cũng chính anh ta là người đã trả tiền viện phí thay cô.
Hôm nay anh ấy muốn đến đây để xin lỗi Giang Ý Đồng nhưng
đáng tiếc là không gặp được cô, thế nên anh đã để lại một một ít hoa quả.
Cố Cận Hiên nói một mạch những gì anh được biết cho Giang Ý
Đồng nghe: “Cô Giang, về chuyện tai nạn xe anh ấy đã giải thích tất cả với tôi
và anh ấy không hề có ý định bỏ trốn. Theo như những gì tôi biết, ba ngày trước
con gái anh ta vừa mới phẫu thuật xong. Tình hình của cô bé không mấy khả quan
cho nên tôi nghĩ anh ấy cũng không thể nào quản một lúc nhiều chuyện xảy ra như
thế này.”
“Con gái anh ấy điều trị đã được hai năm rồi, gia đình cũng
đến mức phải phá sản rồi. Anh ấy là một nông dân chuyên trồng trái cây, để trái
cây bán được giá cao mà anh ấy không quản đường xá lái xe qua đêm hơn mười
tiếng đồng hồ từ làng lên thành phố . Hôm đó mệt mỏi vì lái xe qua đêm nên mới
xảy ra tai nạn như vậy.”
“Cô Giang, tôi nói với cô những điều này không phải là vì
bào chữa cho lỗi lầm của anh ấy nhưng tôi muốn xin cô cho anh ấy một cơ hội để
thương lượng, được chứ?”
Giang Ý Đồng không biết ngọn nguồn câu chuyện hóa ra lại như
thế này nên khi nghe xong cô nhất thời không biết phải làm thế nào, tâm tình
rất phức tạp.
Đôi khi người ta mắc sai lầm không phải vì cố ý hay do bản
chất ác độc mà đó thực sự là do sự vô ý xen lẫn những bất lực và đắng cay không
thể nói nên lời.
“Cô Giang, nếu như cô đồng ý thì cô xem như thế này có được
không? Tôi sẽ chịu toàn bộ viện phí của cô tại bệnh viện Minh Viễn. Bao gồm cả
sau này khi cô xuất viện, nếu có xuất hiện các di chứng khác cô có thể trực
tiếp tìm tôi. Còn có cả những chi phí chăm sóc sau này, chi phí dinh dưỡng, chi
phí bồi thường việc làm,....”
Về vấn đề bồi thường, trước khi đến đây Cố Cận Hiên đã hỏi
một vài người bạn làm về ngành luật của mình rồi.
Giang Ý Đồng có chút bối rối, cô ngắt lời Cố Cận Hiên: “Bác
sĩ Cố, anh và người tài xế ấy có quan hệ gì?”
“Cũng chẳng nói rõ được là quan hệ gì, chỉ là tôi nghĩ đến
tình hình của con gái anh ấy mà tôi không đành lòng cho nên mới giúp anh ấy một
lần. Việc tôi đến tìm cô anh ấy cũng không hề biết.”
Con gái của anh ấy hoạt bát đáng yêu. Cố Cận Hiên trước đây
có đến thăm cô bé ấy, cô bé ấy cứ mở miệng là một tiếng “chú”, hai tiếng “chú”.
Nghĩ đến cô bé ấy, tâm tình của anh có chút phức tạp.
Những năm qua, anh đã từng giúp đỡ rất nhiều trẻ em mắc bệnh
bẩm sinh. Nhiều bậc cha mẹ cũng đã bỏ cuộc sớm vì chi phí quá tốn kém hoặc
không chịu được áp lực tâm lý. Gia đình này đã cho anh thấy được lòng kiên nhẫn
và sự vĩ đại của một người cha.
Anh ấy tự đưa con gái
đi khắp nơi để khám bệnh. Lần trước gặp nhau, Cố Cận Hiên đã nhìn thấy anh ấy
đứng bên ngoài phòng bệnh lặng lẽ lau nước mắt. Dường như lúc đó anh ấy bị dồn vào chân
tường và nếu không gặp được Cố Cận Hiên thì chắc có lẽ giờ này anh ấy cũng đã
đi vào bước đường cùng rồi.
Một người bố liều mạng như vậy chỉ để giành giật cơ hội sống
cho con mình thì anh làm sao có thể làm lơ chứ?
Chi phí bồi thường không là gì đối với Cố Cận Hiên, nhưng
đối với một người cha đang lâm vào hoàn cảnh như thế này thì số tiền đó không
khác gì cắt đi vận mệnh của gia đình nhà họ.
Giang Ý Đồng nhìn sang Cố Cận Hiên. Đối với Cố Cận Hiên,
chuyện này vốn dĩ không liên quan đến anh, thế nhưng anh lại âm thầm tỏ ra ân
cần quan tâm như thế. Thì ra anh là một bác sĩ tốt bụng và ấm áp như vậy. Giang
Ý Đồng đột nhiên cảm thấy toàn thân Cố Cận Hiên như đang phát sáng vậy.
Trên đời này có vô số người gánh trên vai trọng trách nặng
nề, cũng có những người mang tấm lòng độ lượng cao cả như thiên sứ.
“Bác sĩ Cố, con gái của anh ấy vẫn khỏe chứ?”
Cố Cận Hiên lắc đầu, đôi mắt trong veo có chút mờ đi: “Tình
hình không tốt lắm. Bây giờ vẫn phải nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, cũng
được vài ngày rồi.”
Nghe Cố Cận Hiên nói vậy thì trong lòng Giang Ý Đồng chợt
dấy lên một nỗi buồn không thể tả.
“Cô Giang, thật xin lỗi vì đã làm phiền cô nhưng mong cô suy
nghĩ thêm về chuyện tôi nói.”
Từ trước tới giờ, Giang Ý Đồng chưa từng nghĩ đến làm thế
nào để đối mặt với người gây ra tai nạn. Cô chỉ hi vọng đối phương sẽ bồi
thường thỏa đáng.
Qua lời của Cố Cận Hiên thì cô hiểu ra rằng người tài xế này
là một người cha tuyệt vời. Cuộc đời đã đem lại cho anh ấy quá nhiều bất công, anh ấy không thể kịp
thời đến xin lỗi cô là bởi vì anh ấy phải cùng con gái của mình trải qua đoạn
đường cuối cùng của cuộc đời.
Cố Cận Hiên mong cô đừng truy cứu chuyện này, đừng kiện anh
ấy, đừng để người cha này mất đi lần cuối cùng được bầu bạn cùng con gái.
“Bác sĩ Cố, cứ làm theo lời anh nói đi.” Giang Ý Đồng nói
tiếp: “Bác sĩ Cố, anh có thể đừng dùng kính ngữ như vậy với tôi được không?”
Đối với chuyện này, đa số mọi người đều có thể hiểu rằng Cố
Cận Hiên chỉ đang giữ phép lịch sự hết mực. Lịch sự đến mức khiến cô không biết
phải làm gì.
“Cảm ơn cô Giang”
“Cảm ơn bác sĩ Cố.”
Hai người đồng thanh cảm ơn rồi bất giác cả hai cùng mỉm
cười.