Vào buổi tối, Hà Lục Lục tan làm đi mua thức ăn mang vào cho cô. Cuối cùng cũng có người ở
lại trong bệnh viện với cô rồi.
Cô kể với Hà Lục Lục
về những gì đã xảy ra trong ngày, không những không nhận được sự đồng cảm của
Hà Lục Lục mà còn bị cười nhạo một lúc. Lục Lục nói rằng cô thật ngây thơ, giang hồ hiểm ác như vậy nên
chuyện kỳ quái gì cũng có thể xảy ra.
Hà Lục Lục và cô là bạn học của nhau trong trường đại học.
Trước đây họ gặp nhau trong câu lạc bộ của trường, sau này họ cùng nhau làm
việc ở thành phố A và thuê chung một căn nhà nhỏ ở đường số ba.
Điều kiện kinh tế gia đình của Hà Lục Lục thuộc diện bình
thường. Cha mẹ cô hy vọng cuộc sống của con mình được bình yên thuận lợi nên đã
đặt tên cô là "Lục Lục" bởi vì "Lục Lục" có nghĩa là thuận
buồm xuôi gió.
Hai người bọn họ có gia cảnh giống nhau, hơn nữa Hà Lục Lục
có tính cách tốt nên họ rất hợp nhau.
Thực ra Hà Lục Lục đã từng có một số tiền tiết kiệm, nhưng
sau đó không biết làm sao mà cô ấy lại
mê muội vào việc đầu tư và tiếp tục mua một cách mù quáng, cuối cùng cô
ấy đã mất ba đến bốn vạn tệ trong thời gian ngắn.
Sau này cũng vẫn nghiên cứu về lĩnh vực này, nghiên cứu xong
cũng chẳng ăn thua gì.
Loại hình đầu tư này luôn rất hấp dẫn nhưng không thể học
được cách kiếm nhiều tiền từ người khác. Giang Ý Đồng có bài học xương máu từ
Hà Lục Lục bên cạnh nên cô càng cố gắng
làm việc thực tế hơn.
Hà Lục Lục và Giang Ý Đồng không làm cùng công ty, tuy
ở chung dưới một mái nhà nhưng họ thường chỉ gặp nhau vào buổi sáng.
Vất vả ở thành phố lớn, nhịp sống hối hả nên cả hai đều bận rộn đến mức có khi về nhà là
leo thẳng lên giường, thức dậy là bắt đầu một ngày làm việc mới.
Hà Lục Lục lúc mới đầu nghe tin Giang Ý Đồng bị tai nạn xe
hơi suýt chết vì lo lắng, nhưng sau khi nghe được giọng của Giang Ý Đồng thì
tình hình không tệ như cô nghĩ.
Sau khi tan sở, Hà Lục Lục vội vã về nhà thu dọn đồ đạc rồi sau đó lập tức chạy đến bệnh viện mang đồ
vệ sinh cá nhân cho cô. Đến tám giờ tối
thì cuối cùng Giang Ý Đồng cũng được ăn cơm, cô đã đói cả ngày nay
rồi.
"Tạ trời tạ đất, thật tốt là đã không làm tổn thương
khuôn mặt xinh đẹp của cậu, nếu không cả đời này cậu sẽ không thể kết hôn nữa
rồi."
Hà Lục Lục là một người sinh ra đã rất lạc quan. Cô ấy luôn
suy nghĩ tích cực về mọi thứ, ngay cả khi cô ấy phải làm việc tăng ca vào cuối
tuần thì cô ấy cũng nghĩ rằng kiếm được nhiều tiền hơn cũng rất tốt.
“Vẫn là số mệnh quan trọng hơn, hôm nay mệnh
tốt.”
Giang Ý Đồng cũng rất may mắn, nhưng nghĩ đến ngày mai Hà
Lục Lục lại phải tăng ca, ba bữa cơm của cô cũng không biết phải làm sao nên
cũng có chút buồn bực.(Abilene x T Y T)
“Làm sao cậu đến được bệnh viện Minh Viễn vậy?”
Bệnh viện Minh Viễn là bệnh viện tư nhân. Hà Lục Lục nhìn
cách bài trí của bệnh viện đã thấy hoa lệ, ước chừng chi phí cũng không
thấp.
Giang Ý Đồng giải thích tỉ mỉ tình hình hôm nay cho cô ấy
nghe và cô cũng không biết là ai đã đưa cô
đến bệnh viện.
Nếu là người qua đường thì sau này có cơ hội nhất định phải
chân thành cảm ơn họ.
"Đúng rồi, thế
còn người lái xe gây tai nạn đâu?"
"Đang điều tra."
Buổi tối có hai cảnh sát đến, sau khi tìm hiểu xong mọi
chuyện thì họ đi về. Họ chỉ bảo cô nhanh chóng hồi phục vết thương và cũng
không nói gì thêm nữa.
Giang Ý Đồng thở dài, Hà Lục Lục thấy cô đang nói về chuyện chết chóc thì vội vàng an
ủi cô: “Cậu không cần phải lo lắng đâu, mọi chuyện hãy giao cho phía cảnh sát
thôi, điều quan trọng nhất bây giờ là sức khỏe của cậu đấy. Công ty bên đó sao
rồi? Có cần tớ giúp cậu làm gì không?"
"Tớ xin nghỉ buổi chiều rồi, chắc là thứ hai mới có thể
trở về làm lại được. Cậu bận rộn đến mức quầng thâm dưới mắt không thể mờ nổi
rồi kìa, có thời gian thì nên ngủ thêm một lát đi."
Hà Lục Lục ở đây lúc nào cũng ngáp ngắn ngáp dài nên Giang Ý
Đồng sợ cô cứ tiếp tục như vậy thì sẽ không chịu nổi.
Hà Lục Lục ngồi một lúc rồi quay về bởi vì buổi tối cô còn
phải sắp xếp tài liệu cho ngày mai. Giang Ý Đồng không dám giữ cô lại, chỉ là
màn đêm yên tĩnh, cô đơn một mình trong phòng bệnh khiến cô cảm thấy hơi khó
chịu.
Cô định đắp chăn đi ngủ sớm, coi như là một kỳ nghỉ
cho bản thân để những đêm cô đơn trôi qua nhanh hơn.
Nhưng hôm nay hình như cô đã trải qua quá nhiều chuyện cho
nên bây giờ chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu cô sẽ tuôn ra một đống suy nghĩ
phức tạp và kỳ lạ.
Trằn trọc mãi không ngủ được, nằm cả ngày cũng thấy khó chịu
nên cô muốn ra ngoài hành lang đi dạo một chút.
Trong đêm khuya cùng với hành lang trống vắng, Giang Ý Đồng
chậm rãi đi về phía bàn y tá.
Nếu cô di chuyển quá
nhiều thì chân và bụng của cô ấy sẽ đau, vì vậy cô đi rất nhẹ và từ từ, vừa đi đi vừa dựa vào tường.
Cô từ từ tiến đến bàn của y tá và nhìn lên thông tin bệnh án
treo trên tường.
Cố Cận Hiên ở trên đó, ảnh chứng minh thư của các bác sĩ và
y tá đều được dán trên đó.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy Cố Cận Hiên khi không đeo
khẩu trang. Ngay cả ảnh chụp chứng minh thư của anh ấy cũng rất nổi bật, góc
cạnh sắc nét, không phải quá gầy, trán và môi đầy đặn, tướng mạo trông đặc biệt
uy nghiêm.
Giang Ý Đồng nhìn anh thì cảm thấy có chút quen mắt nhưng cô
không thể nhận ra anh là ai bởi vì đại
khái những người đẹp trai đều khá giống nhau.
Không có việc gì làm nên cô xem thông tin của từng nhân viên
y tế và cuối cùng quay lại bức ảnh của Cố Cận Hiên.
Càng nhìn thì cô càng
cảm thấy có gì đó không đúng, thật sự trông rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu
rồi.
"Chúng ta quen nhau sao?"
Không thể nào! Nếu cô
gặp được anh chàng đẹp trai như này mà cô có thể quên được sao?
Cô mới đi làm không
lâu, khách hàng cũng không nhiều, những người mà cô tiếp xúc vẫn còn để lại một chút ấn tượng.
Đột nhiên, Giang Ý Đồng nhớ đến buổi xem mắt do một
người họ hàng xa giới thiệu cho cô vào nửa năm trước, lông mày và mắt của anh
ấy dường như có một chút tương đồng. Chẳng lẽ là…
Suy nghĩ này bị cô lập tức phủ nhận, bởi vì lúc đó cô đã
nhận được một bức ảnh chụp nửa người của đối phương, trong ảnh rõ ràng là một
người đàn ông béo.
Cô lấy điện thoại ra xem, nhưng bây giờ lại không tìm thấy
bản ghi tin nhắn, nếu không thì đã có thể lấy ra để so sánh rồi.
Nhưng không cần xem cũng biết anh ta không thể là Cố
Cận Hiên đẹp trai ngời ngời trước mặt được, cho dù có phẫu thuật thẩm mỹ và hút
mỡ cũng không thể làm được một cách tự nhiên và hoàn hảo như vậy.
Buổi xem mắt của cô tên gì, lâu quá nên cô cũng đã quên mất
rồi.
Cái người mà cô xem mắt đó cô chưa từng gặp qua. Lần đầu
tiên gặp mặt thì cô đã bị đối phương cho leo cây khiến cô tức đến suýt chết,
sau đó thì không nhắc lại chuyện này nữa.
Cả hai bên hình như không có bất cứ hứng thú gì với nhau cho
nên cứ để nó qua đi.
Giang Ý Đồng nghĩ đi nghĩ lại, nó không thể là một sự trùng
hợp như vậy được, có quá nhiều thứ không khớp. Có lẽ đêm khuya quá nhàm chán
nên cô mới giàu trí tưởng tượng như vậy.
Chẳng trách ai đã khiến Cố Cẩm Hiên có vẻ ngoài ngay
thẳng như vậy, tài hoa tuấn tú, tuổi trẻ tài cao. Trong bệnh viện buồn tẻ,
trong hành lang yên tĩnh và đơn điệu, cô chỉ có thể nghiên cứu những thông tin
về y bác sĩ này để giết thời gian, mà bác sĩ điều trị cho cô là người mà cô để
mắt đến nhiều nhất, cô không nghĩ đến anh thì có thể nghĩ đến ai chứ.
Cô không nhịn được mà nhìn bức ảnh của Cố Cận Hiên
cười khúc khích, cũng không biết mình cười cái gì.
Nhìn kỹ một chút thì mới phát hiện ảnh của Cố Cận Hiên hình
như mới được dán lên, bởi vì so với ảnh
của những người khác thì ảnh của anh ấy còn rất mới.
Buổi tối cô mơ hồ nghe được y tá nói chuyện, hình như anh là
phó bác sĩ trưởng, chức danh đã được đánh giá rồi.
Chẳng trách hôm nay cô nghe thấy một số y tá gọi anh ấy là
bác sĩ Cố, còn một số y tá đã đổi tên gọi thành Giám đốc Cố.
Giang Ý Đồng nhìn vào bức ảnh của Cố Cận Hiên và phía dưới
còn viết là bác sĩ điều trị, có vẻ như vẫn chưa có thời gian để thay đổi nó.
Anh ấy trông rất trẻ nên cô cũng không biết anh ấy đã
đến ba mươi tuổi chưa.
Nhìn Cố Cận Hiên, Giang Ý Đồng nghĩ đến chính mình,
anh ấy còn trẻ mà đã xuất sắc như vậy rồi. Sau vài năm nữa, liệu cô ấy có thể
làm được gì không?
Giang Ý Đồng lấy giấy phép lao động 《LH》 từ trong túi ra,
không biết cô phải mất mấy năm nữa mới có thể có một vị trí trong công ty
này.
Có quá nhiều người xuất sắc, kể cả khi cô tốt nghiệp từ một
trường đại học danh tiếng thì cô vẫn phải tiếp tục cố gắng mới được.
Nửa đêm trầm ngâm suy tư, tâm trạng lại đột nhiên rơi xuống
đáy vực.
Để không chìm đắm trong những cảm xúc như vậy, cô vội vàng
quay trở lại phòng bệnh, nhưng thật không ngờ vừa đặt lưng xuống đã ngủ thiếp đi.