Nghĩ đến việc sáng sớm mai được xuất viện thì rất nhanh Giang Ý Đồng đã thu dọn xong đồ đạc.

Trong ngăn kéo còn có một món quà nhỏ cho Cố Cận Hiên, cô lặng lẽ cất món quà ấy vào hành lý của bản thân.

Nghĩ đến món đồ chơi trong văn phòng của Cố Cận Hiên nên Giang Ý Đồng đã thử đăng nhập vào trang web chính thức của công ty và kiểm tra một chút  thì mới biết rằng bộ đồ chơi của Cố Cận Hiên là phiên bản giới hạn. Công ty LH chỉ bán ra thị trường các mẫu màu xanh lá cây và đỏ. Cả bộ đồ chơi này người có tiền chưa chắc đã mua được.

Anh nói bộ đồ chơi kia là người khác tặng cho anh, thử hỏi có đứa ngu nào giành được bản giới hạn mà lại không muốn nữa đây hả?

Không thể nào. Giang Ý Đồng suy nghĩ lại, bộ đồ chơi đó nhất định là do một người đặc biệt tặng cho anh ấy.

Đối với một người xuất chúng như Cố Cận Hiên thì cô không biết  kiểu người nào mới có thể xứng đôi được với anh.

Giang Ý Đồng ngẩn người nhìn điện thoại, dì bên cạnh gọi cô một tiếng: “Có bệnh thì nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng có lúc nào cũng cầm điện thoại vậy chứ.”

Ở đây mấy ngày rồi nhưng cô chưa từng có “bạn cùng phòng” cho tới khi chiều nay, có một người dì đến.

Giang Ý Đồng không thể nhiệt tình làm quen mà chỉ cùng lắm là mỉm cười và gật đầu chào hỏi người lạ thôi, cô cũng không trò chuyện gì với người dì đó.

Người dì đó cũng bị tai nạn giao thông, hình như có chút nghiêm trọng. Dì ấy được người chồng trông có vẻ rất ân cần chăm sóc cho.

Mỗi người đều có người thân ở lại chăm sóc họ, các phòng bệnh khác cũng như vậy. Nhưng mà cô thì lại luôn luôn một mình, nhưng mà so với họ thì vết thương của cô quả thực không là gì cả.

Giang Ý Đồng mỉm cười cảm ơn lời nhắc nhở tốt bụng của dì. Cô không suy nghĩ về điều đó nữa và lập tức cất điện thoại đi.

Cô nằm xuống giường, nhàn nhã nhìn trần nhà và có ý định đi ngủ sớm.

Nửa đêm đang mơ mơ màng màng thì cô bỗng nghe thấy tiếng động lớn. Mở mắt ra thì thấy Cố Cận Hiên và Trương Khải Phát cùng nhau lao vào phòng bệnh.

"Bệnh nhân bị sốc giảm thể tích, vết thương đang chảy máu, mau cầm máu trước."

Tình huống này đột ngột xuất hiện nên Giang Ý Đồng vội vàng nhìn giường bệnh bên kia thì phát hiện sắc mặt của đối phương tái nhợt, hô hấp có phần thở dốc.

"Thuốc cầm máu, nước muối sinh lý, huyết tương..."

Cố Cận Hiên nói một mạch đâu vào đấy. Trong khi Trương Khải Phát đưa đồ cho anh thì bên cạnh anh còn có hai y tá khác.

  "Huyết áp."

Sự việc rất khẩn cấp, trong lúc vừa sơ cứu vết thương cho bệnh nhân, anh vừa nói: "A Phát, thông báo cho bác sĩ Phương lập tức! Phải tiến hành phẫu thuật và gọi người nhà cùng đến mau."

Cơn buồn ngủ của Giang Ý Đồng đột nhiên biến mất và cô cũng trở nên căng thẳng theo.

Giang Ý Đồng lần mò tìm điện thoại rút ra xem thì thấy rằng đã là một giờ sáng.

Nhìn thấy Cố Cận Hiên bình tĩnh xử lý mọi chuyện, một số y tá cũng xúm lại để giúp đỡ. Vào lúc nửa đêm như vậy, thật sự rất cực cho bác sĩ.

Dì ấy dường như đã bất tỉnh còn chú ở bên cạnh cũng vô sốt ruột và lo lắng không biết phải làm gì. Nhìn  cảnh tượng như vậy cũng  khiến cô cảm thấy rất đau lòng.(Abilene x T Y T)

Y t

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play