Tử Diệp liền quay qua ôm nàng khóc lớn, chàng khóc như một đứa trẻ.

An Nhiên mỉm cười nhẹ, dịu dàng vỗ về chàng.

Ở Cung Khang Nghi Điện Thanh Dung và Dung Thành đang cùng nhau dùng bữa, Dung Thành nhẹ nhàng gắp đồ ăn cho nàng rồi nói: “ Dung Nhi, ngày mai là tết nguyên tiêu rồi...nàng có thể cùng ta ra ngoài không?!.”
Thanh Dung nhìn Dung Thành rồi mỉm cười nhẹ nói: “ Được, thiếp đi cùng chàng.”
Dung Thành vui vẻ nhìn nàng cười tươi rồi gắp đồ ăn cho nàng, cả hai vui vẻ ngồi ăn.
Tối tết nguyên tiêu, Thanh Dung và Dung Thành cùng nhau đi dạo trên phố, cả hai người vui vẻ bên cạnh nhau, Thanh Dung mặc một bộ y phục màu đỏ rất đẹp, còn Dung Thành thì mặc một bộ y phục màu xanh trời nhạt, cả hai người khoác lên mình chiếc áo choàng lông màu trắng.

Hai bên đường tấp nập người, cả hai người cùng nhau xem những người ở ngoài phố biểu diễn rồi cười vui vẻ.
Dung Thành quay qua nhìn Thanh Dung dịu dàng nói: “ Dung Nhi, ta đưa nàng tới một nơi.”
Thanh Dung dịu dàng gật đầu, Dung Thành nắm lấy tay nàng đưa nàng tới một nơi.

Cả hai người đi tới một ngọn núi, đứng cạnh vách núi, ở nơi đó có thể mình thấy mọi thứ ở dưới Kinh Thành, những ánh đèn vàng lấp lánh ở dưới thật sự rất đẹp.

Từ đằng sau lưng có một chiếc mũi tên bắn về phía hai người, Dung Thành nghe thấy tiếng liền kéo nàng về phía mình để né mũi tên.

Cả hai người quay lại nhìn thấy thấy có một đám thích khách.
Dung Thành lạnh lùng hỏi: “ Các ngươi là ai?!.”
Một tên trong đám đó liền nói: “ Quảng Thành vương phi, người đừng trách bọn ta, là do người đắc tội quá nhiều người mà thôi!.”

Thanh Dung nghe xong liền lạnh lùng nhìn hắn và nói: “ Triệu An Nhiên!.”
Đám thích khách liền xông lên, Dung Thành tiến tới đánh nhau với bọn họ, Thanh Dung đang định rút kiếm ra thì bị một thêm hất thuốc mê vào mặt, nàng vội vàng lấy tay che lại nhưng không kịp, hai mắt hoa lại.

Dung Thành quay qua nhìn thấy nàng bị vậy muốn chạy tới nhưng lại bị một đám thích khách cảng lại, Thanh Dung bị bắt lại rồi kề kiếm vào cổ.
Tên đứng đầu uy hiếp chàng, nói: “ Nếu ngươi bỏ kiếm xuống, ta sẽ thả cho cô ta!.”
Dung Thành hoảng hốt quay lại nhìn nàng, rồi ném kiếm xuống nói: “ Được ta bỏ xuống...người đừng làm nàng ấy bị thương!.”
Thanh Dung tui bị hạ thuốc mê, nhưng nàng vẫn nghe thấy, nước mắt nàng rơi xuống, giọng nói yếu ớt thốt lên: “ Dung...Thành...đừng mà!.”
Dung Thành vì lo lắng cho nàng nên đã bị trúng kế, chàng bị đánh lén rồi bị đâm, bị chém từng nhát vào người, Dung Thành ngã nằm xuống đất đau đớn.

Tên đứng đầu thấy vậy thì vui vẻ rồi đẩy nàng xuống vách núi.
Dung Thành thấy vậy thì hét lớn: “ Dung Nhi!.” Sau đó chàng liền ngất xỉu.

Đám thích khách đấy liền rời đi để một mình Dung Thành nằm bất tỉnh dưới đất.
(Lý Hồng Tuyết - An Lạc trưởng công chúa Bắc Dung Quốc)
Trên phố Hồng Tuyết đang cùng hai thị nữ của mình vui vẻ đi chơi ở trên phố.

Nàng là một cô công chúa kiêu ngạo, hoạt bát, thân thiện, xinh đẹp.

Nàng đang chạy tung tăng ở trên phố thì không cẩn thận đụng trúng người khác rồi làm rớt ngọc bội của người đó.
Hồng Tuyết liền nói: “ Xin lỗi!.” Rồi cả hai người liền cúi xuống lượm ngọc bội lên, vô tình chạm tay nhau và đụng đầu vào nhau, Hồng Tuyết ngây thơ ngước mắt lên nhìn.

Người đó là một người vô cùng tuấn tú, đẹp trai nhưng lại có dáng vẻ lạnh lùng.
(Hàn Minh Dương - Lục Đệ Tử Của Nguyệt Lãng Cóc)
Cả hai người ngây người nhìn nhau, Minh Dương lạnh lùng nhặt lên rồi đứng dậy, Hồng Tuyết ngại ngùng đứng dậy nhìn chàng rồi nói: “ Ta...ta xin lỗi, huynh không sao chứ!.”
Minh Dương lạnh lùng đáp lại: “ Không sao!.” Chàng nói xong thì quay người rời đi, Hồng Tuyết nhìn theo bóng lưng của chàng rồi mỉm cười.
Thị nữ bên cạnh đi tới đứng gần nàng, nói: “ Công chúa đã xin lỗi rồi mà hắn còn như vậy, đúng là người thô lỗ mà!.”
Hồng Tuyết vẫn nhìn theo bóng lưng chàng không rời mắt, sau đó nàng liền cúi xuống thì nhìn thấy vẫn còn một nửa chiếc ngọc bội, Hồng Tuyết nhẹ nhàng lượm lên rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Phía Thanh Dung nàng hét lớn rồi tỉnh dậy, nàng mơ hồ quay qua nhìn thấy có bóng dáng rất quen thuộc, nàng liền mở to mắt ra thì nhìn thấy Tử Diệp.

Tử Diệp đang ngồi nướng gà, cả người đang đang ở trong một hang động.
Thanh Dung ngồi dậy bình tĩnh hỏi: “ Tại sao ngươi lại ở đây?!.”
Tử Diệp liền đáp lại: “ Có lẽ nàng rất thất vọng vì là ta!.”
Quay lại lúc Thanh Dung rớt xuống vách núi, Tử Diệp là người không do dự nhảy xuống, chàng ôm chặt nàng trong lòng rồi dùng người của mình đỡ nữa những cành cây nhọn, cả hai người rơi xuống một chân núi một cái mạnh nằm ở dưới đấy.

Tử Diệp mặc kệ đau đớn mà cố gắng đứng dậy bế Thanh Dung đi.

Còn người của Dung Thành chạy tới thấy chàng đang nằm bất tỉnh dưới đất, liền vội vàng đưa chàng về.
Tử Diệp nhìn thấy gà đã chín, liền xé cái đùi đi tới đưa cho Thanh Dung, Thanh Dung nhìn chàng với ánh mắt ghét bỏ rồi hết ra, khiến đồ ăn rơi xuống.

Thanh Dung lạnh lùng nói: “ Người tránh ra, ta không cần ngươi quan tâm!.”
Tử Diệp nhìn Thanh Dung rồi đau lòng nói: “ Nàng...thật sự hận ta đến vậy sao?!.”

Thanh Dung liền tức giận nói lớn: “ Đúng! Ta thật sự rất hận ngươi!.”
Nước mắt Tử Diệp rơi xuống, chàng đi tới ôm nàng từ sau lưng, nói: “ Dung Nhi...rốt cuộc ta phải làm như thế nào thì nàng mới tha thứ cho ta chứ?!.”
Khuôn mặt Thanh Dung đau lòng nhìn lên bàn tay của chàng, giọt lệ từ khóe mắt nàng rơi xuống, Thanh Dung thở ra rồi dùng sức buông tay của Tử Diệp ra rồi đẩy chàng ra.

Tử Diệp đau khổ nhắm mắt lại, chàng rút ra một con dao găm, rồi đi tới nắm lấy tay Thanh Dung, Tử Diệp dịu dàng nhìn nàng mỉm cười và đặt con dao vào tay nàng.

Tử Diệp nắm lấy tay nàng đang cầm con dao đưa lên trước ngực mình.
Tử Diệp vừa khóc vừa mỉm cười nhìn nàng nói: “ Chỉ cần nàng tha thứ cho ta, thì nàng muốn ta làm gì cũng được!.”
Thanh Dung bật khóc, bàn tay nàng run rẩy, đôi mắt ướt đỏ nhìn Tử Diệp rồi rút tay lại, nàng ném mạnh con dao xuống đó quay người chạy ra chỗ khác khóc lớn.

Tử Diệp lặng lẽ nhắm hai mắt lại, nước mắt chàng rơi xuống, chàng ngồi xuống lấy tay che mặt lại rồi khóc lớn.
Dung Thành từ trong cơn hôn mê tỉnh dậy, hét lớn: “ Dung Nhi!.”.
Băng Nhi đi vào cầm chén thuốc tới, Dung Thành nhìn thấy cô liền hỏi: “ Dung Nhi đâu...nàng ấy đâu rồi?!.”
Băng Nhi nhìn Dung Thành rồi lạnh lùng đáp: “ Vương gia...nô tỳ đã cho tất cả người của phủ công chúa đi tìm rồi!.”
Dung Thành yếu ớt nằm trên giường, trên người chàng đầy vết thương đến nổi không ngồi dậy, chàng mặc kệ đau đớn mà ngồi dậy.

Băng Nhi nhìn thấy vậy thì thương xót, nói: “ Vương gia vết thương của người rất nặng, bây giờ người không thể đi lại được!.”
( Nhất Hiên - thị vệ thân cận của Dung Thành)
Băng Nhi thấy khuôn mặt xa lạ đi vô, cô lạnh lùng hỏi: “ Ngươi là ai?.”
Nhất Hiên nhìn cô với ánh mắt lạnh lùng, đáp lại: “ Ta là thị vệ thân cận của vương gia mới hoàn thành nhiệm vụ trở về.”
Dung Thành nhìn thấy Nhất Hiên thì đưa tay ra nói: “ Nhất Hiên, cuối cùng ngươi cũng về rồi, mau...mau đưa bổn vương đi tìm nàng ấy, bổn vương phải đi tìm Dung Nhi, nàng ấy đang đợi ta, nàng ấy đang đợi ta đón nàng ấy về!.”
Nhất Hiên không trả lời Dung Thành, chàng dùng tay đánh ngất Dung Thành.

Băng Nhi đứng bên cạnh nhìn thấy thì không ngờ vào mắt mình, nàng cười nhếch mép.
Băng Nhi nhìn Nhất Hiên rồi nói: “ Ngươi ở bên cạnh vương gia đi, ta đi tìm công chúa!”
Băng Nhi nói xong thì rời đi, Nhất Hiên quay người lại nhìn bóng lưng của nàng.

Thanh Dung và Tử Diệp hai người mỗi người ngồi một hướng, Thanh Dung đang trầm lặng suy nghĩ thì nghe thấy tiếng Băng Nhi gọi mình: “ Công chúa! Công chúa! Công chúa, người ở đâu?!.”
Thanh Dung nghe thấy thì chạy ra hét lớn: “ Băng Nhi, ta ở đây!.”
Băng Nhi nghe thấy thì chạy tới nhào vào lòng Thanh Dung, cô vui vẻ ôm chặt nàng rồi nói: “ Công chúa, em thật sự rất lo cho người, thấy người không sao em thật sự rất mừng!.”
Thanh Dung mỉm cười nhìn Băng Nhi rồi dịu dàng nói: “ Không sao rồi!.”
Băng Nhi quay qua nhìn thấy Tử Diệp thì lạnh lùng nhìn rồi nhìn Thanh Dung hỏi: “ Công chúa, sao hắn lại ở đây?!.”
Thanh Dung nhẹ nhàng nói: “ Là hắn cứu ta!.”
Tử Diệp bước ra, sắc mặt chàng nhợt nhạt, thị vệ và binh lính trong cung chạy tới.

Hạo Hiên đi tới đỡ chàng rồi lo lắng hỏi: “ Hoàng thượng! Người không sao chứ?!.”
Tử Diệp yếu ớt nói: “ Trẫm...không sao!.” Vừa nói xong thì chàng ngất xỉu ngã xuống, thị vệ đi tới đỡ chàng.

Thanh Dung nhìn thấy vết máu lớn ở sau lưng chàng thì ngạc nhiên, nàng lo lắng muốn đi tới cạnh chàng, nhưng nàng phải kiềm chế bản thân.

Tử Diệp sau khi được đưa về cung chữa trị, An Nhiên ở đứng bên cạnh lo lắng nhìn.
An Nhiên nhìn Tử Diệp rồi hỏi thái y: “ Chàng ấy sao rồi?.”
Thái y cất đồ rồi đứng dậy bẩm báo: “ Hoàng hậu, người yên tâm hoàng thượng chỉ là bị thương ngoài da, mất máu nhiều nên mới ngất xỉu thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng vài ngày là sẽ khỏe lại.”
An Nhiên nhẹ nhàng đáp: “ Được rồi, ngươi lui xuống đi!.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play