An Nhiên với vẻ mặt lo lắng ngồi bên cạnh chàng, lấy khăn tay ra lau mồ hôi cho Tử Diệp, nàng dịu dàng ân cần chăm sóc cho chàng.
Thanh Dung sau khi hồi về cung, nàng liền chạy tới phòng của Dung Thành, vừa bước tới cửa phòng, nhìn thấy chàng nằm trên giường người toàn vết thương, Thanh Dung lo lắng đi tới.
Nàng dịu dàng gọi tên chàng: “ Dung Thành...Dung Thành.”
Dung Thành nghe thấy tiếng gọi của nàng, chàng mơ hồ tỉnh dậy nhìn thấy Thanh Dung thì vội vàng ngồi dậy ôm thấy nàng vào lòng, mặc kệ vết thương có đau cỡ nào.
Chàng ôm chặt nàng vào lòng, Thanh Dung dịu dàng vỗ về, nàng nhẹ nhàng buông ra rồi đỡ chàng nằm xuống.
Thanh Dung nhìn chàng với ánh mắt trìu mến rồi dịu dàng nói: “ Thiếp về rồi, trên người chàng còn vết thương, đừng cử động mạnh, nằm xuống nghỉ ngơi đi.
Thiếp về phòng thay y phục rồi quay lại với chàng nha.”
Dung Thành nghe thấy thì nhẹ lòng, mỉm cười nhìn nàng rồi đáp lại: “ Được, nghe nàng cả.”
Thanh Dung mỉm cười nhìn chàng rồi đứng dậy quay người rời đi.
Sau khi quay trở về phòng sắc mặt nàng liền thay đổi.
Băng Nhi đi tới nói: “ Công chúa, nước tắm đã được chuẩn bị rồi.”
Thanh Dung nhẹ nhàng cởi y phục ra, nàng bước vào chiếc bồn tắm lớn rồi ngồi xuống, nàng lặng lẽ nhắm mắt rồi.
Băng Nhi giúp nàng tắm rửa rồi nhìn nàng hỏi: “ Công chúa...vì sao?...!lúc đó bệ hạ lại ở cùng người chứ?!.”
Thanh Dung lạnh lùng trả lời: “ Chính hắn là người cứu ta!.”
Băng Nhi liền đáp lại: “ Nhưng nếu bị truyền ra ngoài việc người và hoàng thượng ở bên cạnh nhau cả đêm thì chắc chắn mọi người sẽ bàn tán về người đó công chúa.
Truyền tới tai Triệu An Nhiên kia thì cô ta chắc chắn sẽ không để yên cho người đâu!.”
Thanh Dung nghe xong thì mở hai mắt lên, nàng dịu dàng trả lời: “ Họ bàn tán thì cứ cho họ bàn tán, mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi...ta cũng không muốn nhắc lại nữa!.”
Thanh Dung mặc lên bộ y phục xinh đẹp và tao nhã dịu dàng.
Nàng đi tới phòng của Dung Thành, trên tay còn bưng một bát thuốc tới, Thanh Dung nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh chàng rồi ân cần đút từng muỗng thuốc cho chàng.
Thanh Dung ở bên cạnh chăm sóc Dung Thành cả đêm, cho tới lúc chàng chìm vào giấc ngủ, nàng cảm thấy mệt mỏi nên đã cúi đầu nằm bên cạnh chàng, khi trời sáng Dung Thành tỉnh dậy nhìn thấy nàng đang ngồi ngủ bên cạnh mình, chàng nhẹ nhàng mỉm cười nhìn nàng.
Khuôn mặt xinh đẹp ấy khiến vạn người mê, Dung Thành nhẹ nhàng hôn trộm lên trán nàng, Thanh Dung sau đó liền mơ hồ tỉnh dậy.
Dung Thành thấy vậy thì bất ngờ, chàng ngồi thẳng dậy như không có chuyện gì nói: “ Nàng dậy rồi.”
Thanh Dung nhìn thấy thì ngồi thẳng dậy, rồi đi tới bàn rót nước đưa cho chàng, nói: “ Vết thương của chàng chưa khỏi hẳn đừng nên cử động nhiều, nàng xuống đi.”
Dung Thành nắm lấy ta Thanh Dung dịu dàng trả lời: “ Ta không sao, nàng yên tâm, mấy ngày nay ta cứ nằm trong phòng cũng thấy rất ngột ngạt, khó chịu!.”
Thanh Dung dịu dàng đặt tay còn lại của mình lên tay của Dung Thành rồi nhẹ nhàng nói: “ Được, thiếp không ép chàng nằm một chỗ nữa, nhưng chàng cũng đừng cử động mạnh quá đó, thiếp đi xuống bếp làm ít đồ ăn cho chàng.”
Dung Thành mỉm cười gật đầu, Thanh Dung đứng dậy rồi quay người đi.
Việc Tử Diệp và Thanh Dung ở cùng nhau đã truyền khắp hoàng cung, tất cả thị nữ, nô tài, thị vệ thi nhau truyền tai những tin đồn ấy.
An Nhiên đang đi dạo ngoài ngự hoa viên thì vô tình nghe thấy thì tức giận nói: “ Các ngươi đứng lại, vừa nãy các ngươi nói cái gì?!.”
Tất cả những người đó hốt hoảng quỳ xuống, nói: Hoàng hậu nương nương tha mạng, ở kinh thành đã đồn khắp nơi chuyện hoàng thượng bị thương là vì Quảng Thành vương phi, còn nói là...là...”
An Nhiên tức giận hét lớn: “Nói cái gì? Mau nói đi chứ!.”
Thị nữ đó hoảng hốt nói: “ Là hai người họ đã ở bên cạnh nhau cả đêm, nương nương tha mạng, nương nương tha mạng!.”
An Nhiên tức giận nói: “ Từ nay về sau, bổn cung mà còn nghe bất cứ tin đồn nào liên quan tới họ thì các ngươi cứ chờ mất cái đầu này đi!.”
Các cung nữ đó sợ hãi chỉ biết rung rẫy.
An Nhiên tức giận quay người đi tới thư phòng, nàng ngang nhiên bước vào, Tử Diệp đang ngồi phê duyệt tấu chương.
An Nhiên bước vào đập mạnh hai tay xuống bàn: “ Rốt cuộc chàng đang làm cái gì vậy hả, tại sao đêm đó chàng lại ở cùng cô ta.
Chàng có biết là tin đồ đã bị truyền khắp kinh thành này rồi không, cô ta là thê tử của đệ đệ chàng đó, mặt muội của hoàng thất chàng rốt cuộc để đâu!!.”
Tử Diệp lạnh lùng ngước mắt lên nhìn An Nhiên, nói: “ Nếu không vì một số chuyện ngoài ý muốn thì nàng ấy đã là thê tử của trẫm rồi.
Chuyện của trẫm không cần cô lo, cô cứ yên phận ở trong Hòa An Điện làm hoàng hậu của mình đi!.”
An Nhiên nghe xong thì nhăn mặt nói: “ Chàng nói như thế là sao? Hoàng hậu...chàng tưởng thiếp cần cái chức hoàng hậu này lắm sao? Thứ thiếp cần là trái tim của chàng, là con người của chàng, chàng có hiểu không Tử Diệp?!.”
Tử Diệp không quan tâm tới những lời An Nhiên nói, chàng lạnh lùng kêu: “ Chương Nguy, mau đưa hoàng hậu về cung!.”
Chương Ngụy cùng hai thị nữ bước vào, hai thị nữ đó kéo tay An Nhiên, nhưng lại bị nàng hất ra, tức giận nói lớn: “ Tránh ra, bổn cung không cần các ngươi đưa ta đi.
A Diệp thiếp nói cho chàng biết, con người ai cũng có giới hạn của nói, chàng đừng ép thiếp phải làm những chuyện mà làm hại người khác!.”
Chương Ngụy nghe xong thì nhăn mặt lại khó xử nhìn An Nhiên nói nhỏ: “ Nương nương, người bớt nói vài lời được không?!.”
Tử Diệp nghe thấy những lời An Nhiên nói thì chàng tức giận ném mạnh quyển tấu chương trên tay xuống đất, hét lên: “ Cô đừng tưởng trẫm không biết những kẻ thích khách đêm đó là do cô cử đi, nếu cô không muốn trẫm phế cô thì cô yên phận ở trong Hòa An Điện đi!.”
An Nhiên nghe xong thì giọt lệ nàng rơi xuống, nàng hét lớn đáp lại: “ Chàng phế đi, chàng phế thiếp đi, thiếp là hoàng hậu do tiên hoàng đích thân sắc phong chàng dám phế thiếp!.”
Tử Diệp nghe xong thì càng thêm tức giận chàng hét lớn: “ Mau đưa hoàng hậu về cung Hòa An, không có lệnh của trẫm thì không được để hoàng hậu bước chân ra khỏi Hòa An Điện, cũng không được cho bất kỳ ai đến thăm!.”
An Nhiên được đưa đi.
Thanh Dung đang ở trong bếp nấu cháo cho Dung Thành.
Nhất Hiên từ ngoài bước vào, đi tới nói nhỏ vào tai Dung Thành, chàng nghe xong thì hai mắt mở to, khuôn mặt nghiêm túc, tức giận.
Thanh Dung từ ngoài cầm theo chén cháo bước vào.
Nàng đi tới đặt chén cháo lên bàn ở đầu giường rồi ngồi xuống, nói: “ Thiếp nấu cho chàng ít cháo, chàng ăn xong rồi uống thuốc.”
Dung Thành mỉm cười nhìn nàng rồi quay qua liếc mắt nhìn Nhất Hiên ra lệnh cho chàng lui xuống.
Chàng và Băng Nhi đi ngang qua nhau, Băng Nhi liền quay lại nhìn chàng thì thấy trên vai chàng vết máu đang chảy ra.
Nhất Hiên lạnh lùng bước vào phòng đóng cửa lại rồi ngồi xuống bàn, Băng Nhi đi tới gõ nhẹ vào cửa, chàng đứng dậy đi ra mở cửa thì thấy Băng Nhi.
Băng Nhi cầm hộp thuốc giơ lên rồi mỉm cười, Nhất Hiên thấy vậy thì quay người ngồi vào bàn rồi cầm ly trà lên uống, Băng Nhi đi vào đặt hộp thuốc lên bàn, rồi tới bên cạnh chàng kéo cổ áo ra.
Nhất Hiên không hiểu liền dùng lực nắm chặt lấy cổ tay chàng rồi lạnh lùng nói: “ Cô đang làm gì vậy?!.”
Băng Nhi dịu dàng nói: “ Ta thấy vết thương của huynh đang chảy máu ra nên chỉ là muốn băng bó lại cho huynh thôi.”
Nhất Hiên nghe xong thì buông tay nàng ra, Băng Nhi mỉm cười nhìn chàng rồi mở hộp thuốc ra lấy lọ thuốc và cuộn băng quấn.
Nàng quay qua vén y phục chàng xuống thì thấy một vết thương do kiếm chém mà thành, máu ở vết thương liên tục chảy ra.
Băng Nhi nhìn thấy mà xót, nàng cầm lấy lọ thuốc đổ vào vết thương, dịu dàng nói: “ Huynh cố chịu một tí!.” Thuốc được đổ vào vết thương, Nhất Hiên mắt hai mắt rồi nắm chặt lòng bàn tay.
Băng Nhi đặt lọ xuống xuống rồi nhẹ nhàng cầm cuộn băng lên băng bó cho chàng, rồi nàng dịu dàng nói: “ Huynh cũng nên lo cho bản thân mình, đừng lúc nào cũng lo lắng cho người, vết thương cũng nên được chữa trị rồi băng bó lại.
Y phục của huynh ta thấy cũng bị rách rồi, lát nữa huynh thay bộ khác đi rồi để ta vá lại giúp huynh.”
Nhất Hiên nghe xong thì quay qua nhìn Băng Nhi rồi nhẹ nhàng nói: “ Vì sao lại tốt với ta như vậy?!.”
Băng Nhi nhìn chàng ngây người ra một lúc rồi đáp lại: “ Chúng ta đều là bên cạnh điện hạ và vương phi cũng là người một nhà, nên chăm sóc cho nhau là chuyện bình thường thôi.”
Nhất Hiên nhìn Băng Nhi với đôi mắt dịu dàng, Băng Nhi nhẹ nhàng ân cần băng bó lại vết thương.
Thanh Dung cùng Băng Nhi đi dạo trên phố, nàng đi tới Ngạn Xuân Các ( Ngạc Xuân Các là quán ăn, quán trọ nổi tiếng nhất kinh thành) cả hai người bước vào được tiểu nhị của quán dẫn tới một phòng thượng hạng, nàng cùng Băng Nhi bước vào rồi đóng cửa lại, nàng và Băng Nhi đi tới ngồi vào bàn.
Minh Dương lạnh lùng ngồi xuống trà rồi nói: “ Cuối cùng muội cũng tới rồi thập thất.”
Thanh Dung nhìn Minh Dương rồi hỏi: “ Lục sư huynh, huynh định vào hoàng cung thật sao?!.”.