Tử Diệp liền đứng lên cầm ly rượu cố tình mời Dung Thành: “ Thất đệ, đây là ly rượu ta mời đệ, mong sau này đệ có thể giúp đỡ trẫm!."
Dung Thành cũng vui vẻ cầm ly rượu lên đáp lễ: "Ngũ ca, huynh khách sáo rồi, chúng ta đều là huynh đệ một nhà hết mà."
Thanh Dung ngồi nhìn với ánh mắt lạnh lùng.
Dung Thành vừa ngồi xuống thì Thanh Dung cố tình nhẹ nhàng ho, chàng thấy vậy liền lo lắng, Băng Nhi đứng bên cạnh đưa cho nàng khăn tay để che, Dung Thành quay qua phía Băng Nhi lấy áo choàng, choàng lên cho nàng, Thanh Dung mỉm cười nhìn chàng.
Dung Thành ấm áp dịu dàng hỏi: "Dung Nhi nàng thấy không khỏe trong người sao?"
Thanh Dung nhẹ nhàng trả lời: "Thiếp không sao, chỉ là bị cảm lạnh một chút thôi mà."
Tử Diệp ngồi nhìn với đôi mắt đầy sự phẫn nộ.
Đêm động phòng An Nhiên cầm quạt ngồi trên giường đợi chàng.
Tử Diệp chàng từ ngoài cửa bước vào, chàng uống say đến nỗi đi không vững rồi nằm xuống giường, An Nhiên bỏ quạt xuống quay qua đỡ chàng nhưng lại bị chàng nhìn nhầm mình thành Thanh Dung, Tử Diệp nhìn cô với ánh mắt si tình.
Sau đó chàng liền thốt lên: “ Dung Nhi...nàng đừng bỏ ta có được không?!.”
An Nhiên nghe thấy thì nụ cười trên mặt nàng liền dập tắt, Tử Diệp nhào tới ôm lấy nàng rồi hôn nàng, hai hàng nước mắt của An Nhiên chảy ra, sau đó cả hai người động phòng.
Sáng hôm sau là ngày đầu tiên An Nhiên được gả vào cung, tất cả các vương phi, phu nhân của các quan thần tới Hòa An Điện (Cung điện của hoàng hậu) để bái kiến, tất cả mọi người đang ngồi cười nói vui vẻ thì Thanh Dung lạnh lùng từ ngoài bước vào, nàng mặc một bộ y phục màu xanh lá nhạt nhìn rất dịu dàng và xinh đẹp.
Nàng vừa bước vào thì bất cả đang cười nói liền im lặng một cách lạ thường.
Một người trong đám phu nhân liền nói với giọng: “ Sao Quảng Thành vương phi lại tới trễ như thế chứ?!.”
Thanh Dung lơ lời nói cũng người đó rồi đứng trước mặt An Nhiên bái kiến: “ Thần thiếp tới trễ xin hoàng hậu nương nương thứ lỗi!.”
(Hạ Tuyết - Thị nữ thân cận của Triệu An Nhiên)
Hạ Tuyết bước lên một bước rồi nói: “ Ngày đầu tiên vương phi đã tới trễ như vậy thì những ngày sau sẽ như nào?!.”
An Nhiên mỉm cười dịu dàng nói: “ Tới trễ cũng tới trễ rồi, bây giờ để cô dâng trà coi như tạ lỗi đi.”
Hạ Tuyết kêu thị nữ bưng ra một chén trà nóng, Thanh Dung cầm lấy rồi đi tới trước mặt An Nhiên dâng lên cho cô, An Nhiên liền cầm chén trà của mình ở trên bàn từ từ thổi rồi uống, mặc kệ Thanh Dung đang đứng dâng trà.
An Nhiên uống xong thì đặt chén trà xuống lạnh lùng nói với Thanh Dung: “ Nếu cô đã gả tới đây thì là vương phi của Bắc Dung, chứ không còn là An Hà công chúa của Thanh Hà, cô nên nhớ bây giờ chức vị của ta lớn hơn cô, nếu lần đầu đã tới trễ như vậy thì sau này như nào?!.”
An Nhiên tức giận hất mạnh chén trà trên tay Thanh Dung, khiến nàng té xuống đất trà nóng liền đổ hết lên tay rồi chén trà cũng bị vỡ, Thanh Dung đau đớn nhẫn nhịn.
An Nhiên kiêu ngạo nhìn Hạ Tuyết, Hạ Tuyết nhìn lại cô như đã hiểu ra gì đó, liền nhìn Thanh Dung với ánh mắt khinh bỉ rồi đi tới gần nàng đạp mạnh vào tay nàng, vô tình khiến tay Thanh Dung bị đâm vào mảnh vỡ.
Hạ Tuyết liền lùi lại rồi giả bộ như không biết gì nói: “ Aaa, nô tỳ xin lỗi vương phi!.”
Băng Nhi không chịu nỗi cảnh Thanh Dung bị bắt nạt, cô liền tức giận đi tới tát Hạ Tuyết một cái mạnh khiến Hạ Tuyết ngã xuống đất, Băng Nhi trừng mắt lên nhìn Hạ Tuyết rồi tức giận nói lớn: " Lúc tiên đế còn sống, người còn phải nể mặt vương phi nhà ta vài phần, mà nay các người lại dám hùa nhau bắt nạt tỷ ấy, rốt cuộc các người muốn cái gì!"
Băng Nhi tức giận chửi, không ai dám nói một câu nào, Dung Thành đang bàn chiến sự tiện đi ngang qua đón Thanh Dung về điện, chàng nghe thấy tiếng của Băng Nhi thì liền bước vào, nhìn thấy Thanh Dung đang ngồi dưới đất, tay lại còn chảy máu, dưới đất có vài mảnh vỡ của chén trà.
Dung Thành lo lắng chạy vào nhìn thấy Thanh Dung như thế chàng đau lòng nắm lấy bàn tay của nàng, Thanh Dung đau đớn nhăn mặt.
An Nhiên liền đứng lên mỉm cười nói như chưa có chuyện gì: “ Không biết ngọn gió nào đưa Quảng Thành Vương điện hạ tới Hòa An Điện của bổn cũng vậy?!.”
Dung Thành lạnh lùng đáp lại: “ Bổn vương chỉ tình cờ đi ngang qua nên tiện tới đón vương phi của ta thôi, nhưng không ngờ lại nhìn thấy cảnh vương phi của bổn vương bị các người ức hiếp, bắt nạt.
Nếu người mà còn bắt nạt thể tử bổn vương một lần nào nữa thì ta sẽ không để yên cho người đâu hoàng hậu nương nương!.”
Dung Thành nhẹ nhàng bế Thanh Dung lên rồi quay người rời đi, chàng vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Tử Diệp lạnh lùng đứng ở ngoài, rồi chàng đi tới nói: “ Hoàng thượng, người nên quản lại hoàng hậu của mình đi!.”
Dung Thành nói xong thì lạnh lùng rời đi, Thanh Dung nằm trong vòng ôm của Dung Thành liếc nhìn Tử Diệp sau đó quay mặt vào trong lòng Dung Thành, Tử Diệp nắm chặt hai lòng bàn tay rồi tức giận bước vào trong.
Tất cả các phu nhân vương phi nhìn thấy chàng liền cúi người bái kiến rồi quay người lui xuống, Tử Diệp đi tới trước mặt An Nhiên, tức giận tát nàng một cái rất mạnh khiến cho An Nhiên đang đứng liền té xuống đất, Hạ Tuyết nhìn thấy liền chạy tới đỡ nàng nhưng lại bị nàng hất ra.
An Nhiên ấm ức sờ lên má mặt mình vừa khóc vừa nói: “ Chàng tát thiếp, chàng vậy mà dám tát thiếp, thiếp là thê tử, là hoàng hậu của chàng đó Lý Tử Diệp, chàng vậy mà vì cô ta mà đánh thiếp!!.”
Tử Diệp tức giận ngồi xuống ghế, cúi xuống sát mặt nhìn An Nhiên với ánh mắt căm ghét rồi nâng cằm nàng lên nói: “ Triệu An Nhiên, để trẫm nói cho cô biết, nếu cô còn dám đụng vào Thanh Dung một lần nào nữa thì trẫm chắc chắn sẽ không để yên cho cô đâu.
Vốn dĩ lấy cô là vì nguyện vọng cuối cùng của hoàng huynh, nên cô đừng ảo tưởng là ta yêu cô, cô nên yên phận làm tốt vai trò của một hoàng hậu đi!!.”
An Nhiên bật cười lớn, vừa khóc vừa ấm ức nói: "Từ nhỏ thiếp đã rất rất thích chàng, thiếp và chàng cùng nhau lớn lên, vì sao chứ? Vì sao? Thiếp có gì không bằng cô ta chứ, vì sao chàng lại không yêu thiếp.
Rốt cuộc cô ta hơn thiếp ở đâu chứ?!!.”
Tử Diệp tức giận hất cằm cô ra rồi nói: “ Nàng ấy hơn cô về mọi mặt!.”
An Nhiên nghe xong thì tuyệt vọng khóc lớn, Tử Diệp đứng lên rời đi, nhưng trước khi chàng bước ra khỏi cửa, An Nhiên đã hỏi một câu khiến chàng đứng lại: “ Rốt cuộc...từ trước tới giờ...chàng có từng yêu thiếp dù chỉ là...một chút không?!.”
Tử Diệp lạnh lùng trả lời: "Chưa từng!"
Chàng nói xong thì rời đi, An Nhiên nhăn mặt khóc rồi hét lớn, Hạ Tuyết nhìn nàng mà lo lắng đau lòng thay nàng, cô ôm An Nhiên vào lòng.
An Nhiên đau đớn ôm Hạ Tuyết khóc lớn trong vô vọng.
Dung Thành vội vàng bế Thanh Dung chạy vào cung Khang Nghi Điện rồi hét lớn: “ Mau gọi thái y, mau lên!.”
Dung Thành nhẹ nhàng đặt nàng ngồi xuống giường rồi tới tủ lấy một lọ thuốc bôi cho nàng, Thanh Dung vì quá đau nhăn mặt rồi rút tay lại, Dung Thành ngước mắt lên nhìn chàng mà sót, chàng dịu dàng thổi cho nàng để đỡ đau.
Băng Nhi dẫn thái y đi vào, Dung Thành liền đứng dậy.
Một lúc sau thái y băng bó lại vết thương cho nàng rồi quay qua nhìn Dung Thành nói: “ May mà vương gia kịp thời bôi thuốc cho vương phi, nên may mắn không để lại sẹo!.”
Băng Nhi tiễn thái y rời đi, Dung Thành dịu dàng ngồi bên cạnh nàng rồi vuốt tóc nàng dịu dàng nói: “ Dung Nhi, sau này ta sẽ bảo vệ nàng, sẽ không để ai bắt nạt hay ức hiếp nàng nữa.”
Thanh Dung nghe xong thì cảm động trước những lời nói của chàng, nàng ngây người nhìn chàng không rời mắt rồi mỉm cười nói: “ Được.”
Buổi tối, An Nhiên ngồi trước gương nhìn bản thân mình trong gương.
Hạ Tuyết đi tới cầm hũ thuốc bôi vào chỗ nàng bị Tử Diệp tát.
An Nhiên lạnh lùng nói: “ Hạ Tuyết!!.”
Hạ Tuyết nhìn nàng liền hiểu ra, cô đáp lại: “ Nô tỳ đã rõ!.”
Nước mắt An Nhiên rơi xuống, nàng tức giận nói: “ A Diệp, là chàng ép thiếp!.”
Ngày hôm sau, Tử Diệp ở trong thử phòng duyệt tấu chương, chàng xem hết tấu chương này tới tấu chương khác đến nỗi tức giận ném hết xuống đất rồi nói lớn: “ Vì sao các lão già đó cứ hết chuyện này lại đến chuyện khác chứ!!.”
( Chương Ngụy - Chương Công Công - Công Công bên cạnh Tử Diệp)
Chương Ngụy bước vào lượm hết tất cả tấu chương đặt lên bàn rồi nói: “ Hoàng thượng, người bớt giận, người cần gì phải tức giận vì mấy lão già đó!.”
Tử Diệp chống hai tay cúi mặt xuống rồi nói: “ Chương Ngụy, ngươi pha giúp trẫm chén trà khác đi, chén trà này nguội rồi.”
Tử Diệp ngồi nhớ lại cảnh khi nhìn thấy Thanh Dung nằm trong vòng tay của Dung Thành, chàng tức giận nắm chặt hai bàn tay lại.
Tử Diệp liền nhớ tới Mục Thanh rồi nghĩ trong đầu: “ Mục Thanh, nếu huynh còn sống chắc chắn huynh sẽ giúp ta đúng không.
Ta thật sự mệt lắm rồi!.”
Tử Diệp đột nhiên nhớ tới mẫu hậu mình rồi khóc như một đứa con nít, chàng vừa khóc vừa nói: “ Mẫu hậu, nhi thần mệt rồi, nhi thần thật sự rất mệt rồi, giá như người còn ở bên cạnh con thì tốt rồi!.”
Tử Diệp nhớ lại lúc mình còn nhỏ ở bên cạnh mẫu hậu mình, nhớ lại lúc bà chăm sóc cho chàng vui đùa bên chàng.
Chàng nhớ lại nghẹn lòng mà khóc, nhìn chàng vô cùng tội nghiệp và đau sót.
An Nhiên từ ngoài bước vào đưa điểm tâm cho chàng, thì thấy Tử Diệp đang ngồi khóc, chàng vội vàng lo lắng chạy tới bên cạnh chàng.
An Nhiên dịu dàng hỏi: “ A Diệp...chàng làm sao vậy?!.”.