Dung Thành nhìn thấy cũng đau lòng nhắm mắt lại, những giọt nước mắt từ khóe mắt chàng rơi xuống.
Người đời trên thế gian luôn truyền tai nhau một lời đồn, đồn rằng gia tộc hoàng thất họ Lý ai cũng đều là kẻ si tình đến nổi khiến người ta đau lòng.
Tể tướng lạnh lùng nói: “ Người đâu mau đưa thái úy vào đại lao đợi ngày thẩm vấn!.”
Thuận Khang được đưa đi, Thanh Dung nhẹ nhàng đặt Lâm Vũ nằm xuống rồi quay xuống nhìn tất cả những người đã hy sinh đăng nằm ở dưới, trong đó có cả những người mà nàng yêu thương nhất.
Thanh Dung nhìn về phía Minh Lãng và Luân Nguyệt, rồi quay sang nhìn Tĩnh Chi và Mục Thanh, nàng đau đớn nhóm mắt lại khóc, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.
Thanh Dung cũng dần dần nhắm mắt lại rồi ngã xuống, Dung Thành chạy nhanh tới đỡ nàng.
Sau khi về Khang Nghi Điện, Thanh Dung nằm hôn mê bất tính, nàng đang nằm mơ một giấc mơ rất đẹp, trong mơ nàng nhìn thấy phụ hoàng, mẫu hậu, ca ca tỷ tỷ, Lâm Vũ, Tĩnh Chi, Tĩnh Yên, tất cả mọi người đều đang quây quần bên cạnh, cùng nhau ngồi trên bàn ăn dùng bữa, cười nói vui vẻ.
Nhưng đột nhiên tất cả từng người, từng người dần dần tan biến.
Thanh Dung hoảng sợ la hét, kêu tên từng người: “ Phụ Hoàng, mẫu hậu, A Dục, A Tỷ, Tĩnh Yên, Tĩnh Chi, Lâm Vũ...mọi người đừng bỏ rơi muội mà!.”
Thanh Dung từ trong giấc mơ bật tỉnh dậy, Dung Thành ngồi ngủ bên cạnh canh nàng, nghe thấy tiếng động liền tỉnh dậy nhìn thấy Thanh Dung đang đau lòng ngồi khóc, Dung Thành dịu dàng ngồi lên giường ôm nàng vào lòng an ủi, Thanh Dung ôm lấy Dung Thành khóc nức nở.
Thanh Dung vừa khóc vừa nói: "A Thành, tất cả...tất cả mọi người đều rời xa ta, tất cả đều bỏ ta lại một mình rồi!."
Dung Thành vỗ về nàng dịu dàng nói: "Dung Nhi nàng còn có ta mà, ta sẽ không bỏ nàng đâu, ta sẽ mai ở bên cạnh nàng!."
Thanh Dung nghe xong ôm chặt chàng, nhắm mắt lại, Dung Thành dịu dàng mỉm cười an ủi nàng.
Thanh Dung từ đầu đến cuối nàng chưa mặc một bộ y phục nào giống nhau, mỗi ngày một bộ y phục khác nhau, họa tiết của từng bộ y phục cũng khác nhau, vô cùng đẹp, Dung Thành và nàng ăn mặc giản dị màu trắng đi tới chính điện.
Đi tới điện tất cả mọi người ai cũng mặc áo tang, đứng dưới điện trước quan tài của Lục Đình và Thanh Dao.
Công công đọc di chiếu mà Lục Đình để lại: "Phụng thiên thừa vận, hoàng thượng chiếu viết: “ Nay trẫm truyền lại ngôi vị cho Ninh Diệp Vương ngũ hoàng tử Lý Tử Diệp cai quản Bắc Dung, giao quyền cho Quảng Thành Vương, thất hoàng tử Lý Dung Thành phò tá cho tân đế, nắm giữ binh phù và quân lệnh, ban hôn Hòa Dung quận chúa Triệu An Nhiên làm hoàng hậu của tân đế, giao cấm quân cho tể tướng quản lý, mong thái phó và tể tướng có thể giúp tân đế và phò tá, khâm thưởng.
Tiếp chỉ."
Tử Diệp quỳ xuống tiếp chỉ, chàng quay xuống đứng trên điện uy nghiêm cầm di chiếu, nhìn về phía Thanh Dung.
Tất cả mọi người đi lên thắp nhang cho Lục Đình và Thanh Dao, đến lượt Thanh Dung và Dung Thành, hai người lòng đau như lửa cắt đi tới thắp nhang, Thanh Dung đứng không vững, Dung Thành liền đỡ nàng, Tử Diệp nhìn thấy vậy liền nhìn Thanh Dung, chàng nhìn thấy nàng ngày càng tiều tụy, gầy đi rất nhiều.
Sau khi từ chính điện quay về, Thanh Dung và Dung Thành cùng với Tử Diệp tới thiên lao.
Thuận Khang bị nhốt riêng trong một căn phòng, thị vệ ở đó mở cửa ra.
Ông ngồi yên một chỗ rồi ngước đầu lên nhìn thấy ba người.
Cả ba người bước vào, Hạo Hiên ra lệnh cho các thị vệ gần đó rời đi, rồi Hạo Hiên đóng cửa lại canh ở ngoài, Thanh Dung lạnh lùng đi tới gần hỏi: “ Tại sao ông phải làm như thế?!.”
Thuận Khang nhìn Thanh Dung chăm chú rồi mỉm cười nói: "Công chúa, cô thật sự rất giống mẫu hậu cô, từ khuôn mặt, cử chỉ và tính cách của cô bây giờ thật sự rất giống với nàng ấy!."
Thanh Dung ngơ ngác nhìn Thuận Khang rồi tức giận nói: “ Tại sao ông lại biết rõ mẫu hậu ta tới vậy, tại sao trong căn phòng đó lại có tranh chân dung của mẫu hậu ta, rốt cuộc ông là ai cơ chứ?!."
Thanh Dung vừa hỏi ông ta đã câm nín, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt ông, Thuận Khang nhẹ nhàng nói: “ Mẹ cô và ta đều người của Nguyệt Lãng Cóc, nếu tính theo vai vế thì ta chính là sư thúc của cô!.”
Thanh Dung nghe xong thì bất ngờ mở to hai mắt nhìn Thuận Khang rồi nói: “ Không thể nào!.”
Thuận Khang dịu dàng mỉm cười nói: “ Nàng ấy là sư muội của ta, cũng là người ta yêu nhất, nhưng từ khi phụ hoàng cô xuất hiện thì mọi thứ đều thay đổi, nàng ấy đã yêu hắn, sau đó đồng ý trở thành hoàng hậu của Thanh Hà, lần cuối cùng ta và nàng ấy gặp nhau có lẽ là vào ngày nàng ấy trở thành hoàng hậu."
Thuận Khang hai mắt rưng rưng, nước mắt rơi xuống: "Ta đã dành cả đời để yêu nàng ấy, vì sao...đến cuối cùng ta nhận lại được gì cơ chứ, nếu lúc đó phụ hoàng cô không xuất hiện thì bây giờ có lẽ đã khác rồi!."
Thuận Khang rút ra một con dao găm rồi tự vẫn, Thanh Dung ngạc nhiên rồi quỳ xuống hỏi ông: “ Ông mau nói cho ta biết, vì sao các người lại làm như vậy, ông mau nói đi chứ!!.”
Thuận Khang nói nhỏ với Thanh Dung: “ Chiếc vòng tay mà mẹ cô tặng...trong đó chứa một bí mật rất lớn...sau này...cô nhất định phải tìm Mạc Khúc...ông ta sẽ nói cho cô biết!.”
Thuận Khang trước khi chết trong mắt ông vẫn hiện lên hình ảnh của mẫu hậu Thanh Dung lúc trẻ, ông hình thấy bà đang đứng nhìn mình dịu dàng mỉm cười, Thuận Khang vui vẻ cười tươi đưa tay ra với lấy rồi nói: “ Chiêu...Hoa!.”
Sáng hôm sau là ngày tân đế đăng cơ, buổi biểu diễn được diễn ra rất long trọng, Tử Diệp ăn mặc cao quý uy nghiêm từng bước bước lên ngồi trên chiếc ghế dành cho hoàng thượng.
Tất cả đều quỳ xuống bái, hô to: “ Hoàng thượng vạn tuế, vạn vạn tuế!."
Sau khi Tử Diệp trở thành hoàng thượng, kiểu tóc của chàng cũng được thay đổi, mái tóc búi nửa đầu giờ đây đã được búi lên hết, ánh mắt của chàng cũng đã trở nên lạnh lùng.
Thanh Dung quay trở về phủ công chúa, dọn dẹp phòng của Tĩnh Chi và Lâm Vũ thì nhìn thấy những món đồ cũ, nàng liền nhớ lại những hồi ức lúc trước, nàng ngồi dưới đất khóc trong đau khổ, khóc nức nở như một đứa con nít.
Hôm sau là ngày thành hôn của An Nhiên và Tử Diệp, tất cả mọi người đều vui vẻ ăn mặc tôn quý, sang trọng.
An Nhiên được các thị nữ mặc hỉ phục cho mình, vẻ mặt nàng lúc đó vô cùng vui vẻ, Tử Diệp thì được các nô tài khoác áo ngoài của hỷ phục lên, vẻ mặt chàng lạnh lùng không một chút biểu cảm nào.
Có mặt tất cả các hoàng thân quốc thích tới, Thanh Dung ngày hôm đó khoác lên mình bộ y phục màu tím vô cùng đẹp và cao quý, nàng ngồi xuống bàn Băng Nhi trang điểm và vẽ lên trán nàng một bông hoa màu đỏ.
Dung Thành đứng ngoài đợi, nhìn thấy Thanh Dung từ trong phòng bước ra vô cùng xinh đẹp, tà áo dài cọ sát với mặt đất.
Dung Thành đứng nhìn nàng tới ngơ người, Băng Nhi phải gọi liên tục: “ Điện hạ...điện hạ...vương gia!.”
Dung Thành nghe thấy liền bình thường lại, chàng đưa tay ra cho Thanh Dung khoác tay, cả hai người cùng nhau tới chính điện.
Tất cả đi vào điện ngồi, An Nhiên mặc trên mình bộ hỷ phục màu đỏ thẫm, nàng xinh đẹp bước vào, trên tay cầm cây quat, sau chiếc quạt đó là một khuôn mặt vui vẻ, Tử Diệp khuôn mặt lạnh lùng không nở một nụ cười gì nhìn xuống phía Thanh Dung, trên khuôn mặt Thanh Dung một chút biểu cảm nào, ánh mắt nàng lạnh lùng ngước lên nhìn về phía Tử Diệp.
An Nhiên từ ngoài bước vào chính điện, Tử Diệp lạnh lùng đi xuống đưa tay ra để An Nhiên đặt lên, An Nhiên nhìn thấy thì vui vẻ đặt tay mình lên tay Tử Diệp.
Hai người cùng nhau đi vào điện, tất cả mọi người đều vui vẻ nhìn, Thanh Dung lạnh lùng nhìn hai người, An Nhiên và Tử Diệp đi tới trước điện bái đường thành thân.
Thái hậu ngồi trên ghế mỉm cười, vui thay cho hai người, nhìn qua ghế của vui đôi mắt rưng rưng mỉm cười, nghĩ trong đầu: “ "A Đình, cuối cùng tâm nguyện của chàng cũng được hoàn thành, nhưng chỉ tiếc là...chàng không được chính mắt nhìn thấy đệ ấy thành thân!."
(Thừa An Linh - Thái hậu Bắc Dung Quốc)
Thanh Dung nhìn qua phía An Linh thấy nàng có vẻ rất muốn khóc, nhưng lại hạnh phúc vui mừng thay Tử Diệp, khuôn mặt lạnh lùng của nàng nhìn An Linh sau đó quay qua chỗ khác.
Tử Diệp và A Nhiên bái đường, công công nói lớn: "Nhất bái thiên địa...nhị bái cao đường...phu thê giao bái!."
Tử Diệp cầm lấy quạt trên tay An Nhiên rồi đưa cho thị nữ đứng bên cạnh, cả hai cầm ly rượu hợp cẩm rồi cùng nhau nâng lên uống dưới sự chứng kiến của mọi người, cả hai người ngồi ở vị trí cao nhất.
Tể tướng vui vẻ đứng dậy, cầm ly rượu chúc mừng: "Hoàng Thượng nay người đã đăng cơ, mong người có thể bảo vệ tốt cho Bắc Dung và thần cũng giao Nhiên Nhi cho người, mong hoàng thượng có thể chăm sóc tốt cho con bé!."
Tử Diệp cầm ly rượu lên uống rồi nói: "Nhạc phụ, người yên tâm trẫm sẽ chăm sóc tốt cho hoàng hậu."
Tể tướng nghe xong cũng nở nụ cười tươi.
Thanh Dung vui vẻ mỉm cười với Dung Thành, Tử Diệp ở trên nhìn xuống, đôi mắt tuy không biểu hiện ra nhưng bàn tay lại nắm chặt, An Nhiên cười vui vẻ quay qua nhìn chàng thì thấy lòng bàn tay chàng nắm chặt, nụ cười nàng liền dập tắt, quay qua nhìn theo hướng đôi mắt của Tử Diệp, nhìn thấy Thanh Dung đang vui vẻ cười nói với Dung Thành, nàng quay qua nhìn Tử Diệp với đôi mắt tuổi thân..