Bảo An & Bảo Mẫu.

C7-9.


1 năm


[Zhihu] Bảo an vs Bảo mẫu 
(7-9/10)

Tác giả:白小夜
Edit: caamuoosi
---

7.

Châu Dực dường như đang bận rộn gì đó, hồi lâu vẫn không có bất kỳ tin tức nào.

Mãi cho đến khi tôi đến nhà họ Châu thì điện thoại của tôi kêu ding-dong.

Nhưng lúc này mọi người đã lên xe rồi, tôi quay người rời đi với chiếc điện thoại di động quen thuộc của mình và để lại chiếc điện thoại di động trò chuyện với anh trong xe.

Nếu anh không trả lời tôi trong vài giây, tôi cũng sẽ không trả lời sau vài giây nữa!

Tối nay người đến yến tiệc không nhiều, nhưng phần lớn đều là các gia đình giàu có trong thành phố này, đủ cho thấy mối quan hệ của nhà họ Châu.

Tôi lang thang khắp nơi như một kiều nữ với ly rượu trên tay, tích lũy được rất nhiều mối quan hệ, nhưng vẫn chưa gặp được thiếu gia nhà họ Châu.

Không phải chỉ mình tôi tò mò đâu, những người khác cũng vậy.

Trợ lý của chủ tịch Châu đi loanh quanh trong đại sảnh, hơn chục người vây quanh để hỏi thăm tình hình của vị thiếu gia đó.

"Thật xin lỗi, thiếu gia của chúng tôi hiện đang có việc gấp cần xử lý, mọi người cứ tự nhiên, không cần khách sáo.”

Chỉ là bữa tiệc đã quá nửa, và vẫn chưa thấy người xuất hiện.

Những người có mặt tôi đã trò chuyện xong, cuối cùng thực sự chán nản nên quyết định ra vườn hít thở không khí trong lành.

Không ngờ lại gặp mấy vệ sĩ mặc đồ đen trốn trong vườn câu cá.

Mọi người ra ngoài kiếm tiền đâu dễ dàng, tôi không bước ra vạch trần, tìm một góc nhỏ ngồi xuống, ai biết hai người đàn ông lại đang nói chuyện phiếm.

"Thiếu gia lên lầu được một tiếng rồi."

"Vậy thiếu gia xuống chưa?"

"Chưa, thiếu gia hình như không liên lạc được với bạn gái nên đang trầm cảm trong phòng."

Vãiii, bát quái nhà họ Châu!

Tôi thận trọng đến gần, vểnh tai lên và lắng nghe cẩn thận.

"Vừa rồi lúc giao trái cây cho thiếu gia tôi đã nhìn thấy, anh ấy cau mày cầm điện thoại di động, cảm giác như sắp khóc đến nơi. Khi tôi đến gần hơn, tôi thấy cái gì đó: trung thực…, thật thà…, đừng giấu giếm.. trên điện thoại."

"Thiếu gia cũng kỳ lạ, không có việc gì làm thì chơi cosplay, lại còn mượn đồng phục của nhân viên bảo vệ mặc chụp ảnh."

Đồng phục bảo vệ? Họ Châu? Châu Dực!

Không phải như tôi nghĩ chứ?

Tôi cứng ngắc quay lại sảnh tiệc, hỏi một vòng tên vị thiếu gia nhà họ Châu.

Nhưng người này quá thần bí, rất ít người có mặt ở đây thực sự biết chuyện.

Đang định bỏ cuộc thì chợt thấy một bóng hình xinh đẹp.

Người phụ nữ đã xuất hiện với Châu Dực trong trung tâm thương mại vào ban ngày.

Lúc này, cô ấy đang mặc một chiếc váy dạ hội và nói cười với những người xung quanh.

Tôi tình cờ bắt gặp một người qua đường để hỏi thăm tình hình.

"Người đó là ai?"

"Cô Lâm, họ hàng của Châu phu nhân, nhất định là dì của cậu ấy."

Người tôi đông cứng lại, người phụ nữ đi ngang qua tôi, miệng vẫn lẩm bẩm điều gì đó.

"Thằng nhóc này bị làm sao vậy, sáng nó kêu cùng đi chọn quà cho bạn gái, sao buổi tối lại có biểu cảm thế này."

Cô Lâm chuẩn bị đi lên lầu, đột nhiên đám đông cảm thán.

"Châu thiếu gia cuối cùng cũng xuất hiện!"

Tôi lần theo tiếng nói, ở góc cầu thang cẩm thạch, một bóng người dần hiện ra.

Mặc một bộ âu phục cao cấp, dáng người ngay thẳng, khí chất phi thường, nhưng vừa nhìn rõ mặt, chiếc cốc trên tay suýt chút rơi xuống đất.

Châu...Châu Dực.

Người thanh niên cũng ngạc nhiên không kém khi bắt gặp ánh mắt của tôi, bước chân loạng choạng, suýt ngã cầu thang.

Cuối cùng vẫn là một đám người vây quanh hỏi thăm sức khỏe, còn tôi thì đứng cách đó không xa, hoàn toàn không chen vào được.

Thế là tôi tìm một góc ngắm tranh bích họa nhà họ Châu, trong lòng thầm tính.

Mới đếm đến 99.

Một bóng người xuất hiện phía sau anh.

"Bảo mẫu?"

"Bảo an?"

Cả hai chúng tôi cùng cười khẩy: "Giả vờ giống lắm nha."
8.

Tôi đã tưởng tượng ra Châu Dực sẽ như thế nào sau khi tôi nói ra sự thật hàng nghìn lần.

Nhưng tôi không bao giờ nghĩ rằng sẽ là một cảnh như thế này.

Nhìn nhau thật lâu mà không cách nào định thần lại.

Khi chuẩn bị rời khỏi địa điểm ăn tối, vệ sĩ của anh đã chặn tôi lại và mời tôi lên phòng, dọa trợ lý của tôi sợ đến mức gọi cảnh sát.

Chuyện này tôi kiên quyết bác bỏ, về nhà đầu óc tỉnh táo trước đã.

"Nói với thiếu gia nhà cậu, ngày mai gặp lại ở chỗ cũ."

Vậy là sáng hôm sau.

Một chiếc Rolls Royce và một chiếc Aston Martin đậu trước cổng công viên.

Tốt lắm, lần này không cần đừng giả vờ nữa.

*Rốt cuộc, xe đạp và xe buýt công cộng đã không dùng sai rồi.
共享单车和公交车终究是错付了。

Ngay khi Châu Dực xuống xe, anh ấy đã vui vẻ chào tôi.

"Chào buổi sáng, bảo bối!"

Có vẻ như vấn đề này đã thay đổi trong suy nghĩ của anh ấy, nên tôi gượng cười.

"Chào buổi sáng anh bảo vệ!"

Anh cười và nói một cách yếu ớt.

"Có nghĩa là chúng ta đã hiểu nhau rõ ràng rồi phải không, chuyện này nên quên đi."

Sự thật là như vậy, không thể làm gì khác.

Lần hẹn hò này, thay vì ăn bánh xèo và trái cây, chúng tôi lại ngồi trong nhà hàng xoay trên tầng 58 nhìn ra toàn cảnh sông và phục vụ bữa sáng cho 3888 người.

"Sao anh không nói sớm?"

Khi tôi hỏi, anh ấy nói rằng anh là nhân viên bảo vệ và đến quán cà phê để lướt Internet.

"Bố anh nói không được tiết lộ gia thế của mình khi ra ngoài, chỉ có thể gặt hái được tình yêu đích thực nếu che giấu thân phận.
Nếu không, những cô gái ham hư vinh sẽ cố lấy tiền của anh, và tình yêu sẽ không còn trong sáng.”

Không trong sáng chút nào, vì tôi đang cố tìm hiểu cơ thể anh ấy.

Về vấn đề che giấu thân phận, không ai trong chúng tôi có tư cách để nói.

Sau bữa ăn, tôi tình cờ hỏi về tài sản của gia đình anh.

Châu Dực nhìn ra ngoài cửa sổ và chỉ vào một số tòa nhà.

Nghe đến đây, cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.

May mắn là, không nhiều như của tôi.

Tôi đã tiêu rất nhiều tiền vào buổi hẹn hò đầu tiên với Châu Dực.

Anh đưa tôi đến một cửa hàng sang trọng và yêu cầu tôi chọn bất cứ thứ gì tôi muốn.

Tôi lập tức đưa anh qua cửa hàng 4S, “tuỳ ý chọn!”

Lá cờ được thiết lập từ đầu, cuối cùng cũng được vinh danh.

Sau khi mua sắm, Châu Dực đưa tôi trở lại nhà Châu, cuối cùng tôi đã lại thấy món đồ trang trí bằng đá Bích Tỷ (Tourmaline).

Tôi khựng lại, nước miếng sắp trào ra.

"Em thích không? Nếu em thích, anh tặng em!"

"Thật sao!"

Ngay lúc này hình ảnh Châu Dực trong tâm trí tôi ngay lập tức trở nên cao hơn.

Buổi trưa, quản gia nhà họ Châu đang nấu cơm, ăn được nửa chừng thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Quản gia ra mở cửa và quay lại với vẻ mặt bối rối.

"Là cô Dư Lệ, có mở cửa không ạ?"

Đó không phải là cái người đã ném điện thoại của tôi sao?

"Không, nếu cô ta còn ở bên ngoài cãi cọ, để Nhị Hoàng ra ngoài hù dọa!"

Nhị Hoàng là một con chó nhà họ Châu nuôi, rất đáng sợ.

Dư Lệ là một cô gái mỏng manh, nếu cô ấy lên cơn đau tim và muốn tống tiền thì sao?

"Chắc là tìm anh, đi xem một chút."

Châu Dực liếc tôi một cái, đứng dậy đi mở cửa.

"Anh Châu Dực, em..."

"Đừng gọi tôi là anh,cô muốn đẻ trứng à, mẹ tôi không sinh ra em gái cho tôi, có gì muốn nói thì cứ nói thẳng, đứng đó mà nói, tránh xa tôi ra.

Khá lắm, vài câu đã chặn đường thành công.

"Em... em đến đây để xin anh tha thứ. Tuy rằng em không biết đã đắc tội với anh như thế nào, nhưng vì tình thân giữa hai nhà chúng ta, anh có thể tha thứ cho em không?"

Tôi tò mò nhìn sang, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt của Dư Lệ.

“Sao lại có người trong nhà anh!”

Tôi lập tức đứng dậy, giả vờ yếu đuối lao vào vòng tay Châu Dực.

"Anh Châu Dực, cô ấy là ai?"

9.

"Tôi còn muốn hỏi cô, cô là ai, tại sao lại ở trong nhà anh Châu. “

Có vẻ như Dư Lệ hoàn toàn không nhớ tôi là ai.

Cũng phải, suy cho cùng, lần đầu tiên gặp tôi cũng đã cướp của cô ấy vài món đồ.

Nhưng mà quần chúng đang nhìn chằm chằm vào tôi, cũng chỉ có thể có thể là một bên đơn phương, không phải nhất thiết phải nhớ.
*但是人群中瞪我一眼,也只能算是一面之缘,不是过目不忘的记性还真不一定记住。

Lần thứ hai trong nhà tắm, tôi mặc đồng phục vệ sinh và đeo khẩu trang nên cô ấy càng không thể nhận ra.

"Bạn gái của tôi, Giang Ngư."

Châu Dực ôm eo tôi, tôi rúc vào lòng Châu Dực.

"Chị ơi, chị cũng đến đây vì anh Châu Dực sao? Có chuyện gì sao?"

"Cô..."

Dư Lệ nghẹn ngào hồi lâu, nước mắt lưng tròng.

"Châu Dực, anh lại yêu đương mà không nói cho em biết, tại sao dì cũng không nói cho em?"

"Tại sao tôi phải nói với cô là tôi đang yêu?"
Châu Dực tỏ vẻ thờ ơ, còn tôi ở bên bắt đầu nghiện trò đóng vai.

"Anh Châu Dực, dì không biết sự tồn tại của em sao? Dì mà biết được sẽ tức giận sao? Dì có chán ghét gia đình nghèo khó của em không? Có cấm chúng ta ở bên nhau không.."

Nghe câu này, Châu Dực nhướng mày ngạc nhiên.

"Em nghèo?"

Tôi lập tức điên cuồng gật đầu ám chỉ anh ấy, cũng may cuối cùng Châu Dực cũng nhận được tín hiệu.

"Không sao, em là người tốt,cho dù em có nghèo cũng không sao, mẹ nhất định sẽ chấp nhận em."

"Cảm ơn anh yêu, anh thật tốt bụng."

Châu Dực và tôi ôm chặt lấy nhau, và Dư Lệ con chó độc nhất bên cạnh tôi, bị tấn công dữ dội.

"Đồ hồ ly, Châu Dực, anh đừng tin cô ta, nhất định cô ta đang cố lấy tiền của nhà anh."

Châu Dực không nghe thấy
Châu Dực không nói lời nào
Châu Dực chuyên tâm ôm tôi.

Dư Lệ buồn bã và thất vọng bỏ chạy, trước khi đi cô ả còn buông những lời cay nghiệt.

"Châu Dực, chuyện này em nhất định sẽ nói cho mẹ anh biết!"

Ha ha, đánh không được thì gọi điện thoại méc mẹ.

Còn lại là mẹ người khác.

Rác rưởi!

...

Tôi còn tưởng Dư Lệ chỉ nói suông, không ngờ lại gọi mẹ Châu Dực tới đây.

Mặc dù tôi đã biết về việc họ trở lại Trung Quốc nhưng chính Châu Dực đã nói với tôi.

Anh ấy cũng nói rằng anh ấy hy vọng sẽ cùng nhau ăn tối vào cuối tuần.

Khi tôi vẫn đang chọn quà, tôi đã nhận được một cuộc gọi đầu tiên từ mẹ Châu Dực

"Cô Giang Ngư phải không? Tôi là mẹ của Châu Dực, muốn nói chuyện với cô, hẹn nhau ở quán cà phê Lâm Giang."

Tôi đồng ý ngay lập tức, và trước khi cúp máy, tôi đã nghe thấy âm thanh nghi ngờ của mẹ anh ấy.

"Cô nói thế có vấn đề không, có dữ quá không?"

"Cô ơi, cô quên mục đích của chúng ta rồi à?"

Khi tôi đến quán cà phê Lâm Giang, mẹ của Châu Dực đã đợi sẵn bên cửa sổ, bên cạnh bà là Dư Lệ, người rất nhã nhặn.

Dư Lệ nhìn tôi, đảo mắt và không nói gì.

Đôi khi tôi khâm phục chỉ số IQ của người phụ nữ này.

Thoạt nhìn, cô ấy giống như một tiểu thư được gia đình chiều chuộng và nuôi nấng.

Có thể tìm thấy số điện thoại của tôi, tại sao không thể cuộn tiếp để xem công việc mà tôi làm.

"Cô là Giang Ngư?"

Mẹ của Châu Dực tháo kính râm ra, nhìn tôi từ trên xuống dưới.

Châu Dực có lẽ thừa hưởng vẻ đẹp của mẹ, nhưng tính tình của bà ấy rõ ràng là dịu dàng hơn.

Ngay cả với bộ mặt nghiêm túc, cũng không dọa được người khác.

"Chào dì, cháu là Giang Ngư."

Tôi vừa ngồi xuống, mẹ Châu Dực lập tức đập một tấm chi phiếu lên bàn.

"Một trăm vạn, rời xa con trai tôi."

Dư Lệ bên cạnh nhìn tôi đắc thắng.

"Dì ơi, tụi con là tình yêu đích thực."

Phải thêm tiền.

---
Nguồn: Mô tả album

Truyện dịch với mục đích phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

> Để bản dịch được ngon miệng hơn, xin hãy góp ý giúp sốp, chincammon<
---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play