Bảo An & Bảo Mẫu.

C10 - Hoàn Văn.


1 năm


[Zhihu] bảo an VS bảo mẫu 
(Hoàn)

Tác giả:白小夜
Edit: caamuoosi
---

10.

Mẹ Châu Dực nghĩ một lúc, đập thêm một tờ khác.

Cắt, chỉ có hai triệu.

Không kích thích một chút là không được.

Tôi dựa vào lưng ghế và ôm bụng.

"Dì ơi, thực ra cháu có..."

Loảng xoảng

Chiếc thìa khuấy cà phê của mẹ Châu Dực rơi vào cốc, Dư Lệ bên cạnh đã rất sợ hãi.

"Cô, cô thật xấu xa!"

Tôi mặc kệ tiếng la hét của cô ả và vuốt ve cái bụng nhỏ nhô ra.

Sáng nay ra ngoài ăn sáng với Châu Dực, chưa kịp tiêu hóa hết.

"Dì ơi, chúng cháu rất yêu nhau, ngoài ra cháu..."

"Cô thật độc á!"

Dư Lệ sợ hãi đứng dậy ngay lập tức và chỉ vào bụng tôi.

"Làm sao tôi có thể nói dối cô, bà dì của tôi đã không đến trong hai tháng rưỡi."

Bởi vì tôi vốn dĩ là một người có chu kỳ theo quý.

Không chỉ Dư Lệ mà ngay cả mẹ của Châu Dực cũng rung động.

"Quên đi, đây là mạng người, hơn nữa, Châu Dực thích con bé, dì... dì thấy con bé rất đẹp."

"Dì à, dì không sợ à? nếu cô ta chỉ vì tiền của nhà dì thì sao?"

"Vậy thì sao, tiền thì ai chả thích, hơn nữa nhà dì giàu lắm."

Hai người bọn họ đang là ‘thì thầm’ thẳng vào mặt tôi.

Dư Lệ nắm lấy tay người phụ nữ không buông.

“Lỡ như sau khi lấy được tiền, cô ta bỏ rơi Châu Dực thì sao?”

Sắc mặt của mẹ Châu Dực thay đổi, bà lại rút một tấm séc.

"Đủ rồi, tôi nói lại lần nữa, rời xa Châu Dực!"

Tôi nhìn tấm séc ba triệu trên bàn cười tủm tỉm, sau đó lấy cuốn séc ra, điền vào 30 triệu và ném nó lên bàn.

"Cho dì thêm một con số không! Đêm nay, ‘giặt’ sạch Châu Dực của dì, đưa lên giường của con, làm nô dịch, hiểu hay không hiểu."

Nhìn tấm séc của tôi, cả hai chết lặng tại chỗ.

Người đi ngang qua chắc tưởng chúng tôi đánh địa chủ với  nhau.

Dư Lệ chết lặng.

"Cô có thể cầm ra nhiều tiền như vậy không?"

"Tại sao không, viên kim cương màu vàng và món đồ sứ trắng xanh trong cuộc đấu giá đêm đó đều ở nhà tôi"

"Là cô!"

Bây giờ Dư Lệ cuối cùng cũng bừng tỉnh, ngay lập tức khóc với mẹ của Châu Dực về những gì đã xảy ra trong buổi đấu giá đó.

"Vậy là cô ấy không thiếu tiền?"

Tôi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống và lấy danh thiếp ra.

"Đùa một chút thôi, mong dì không để ý."

Mẹ Châu Dực nhìn hồi lâu, vội vàng lấy bốn tấm chi phiếu trên bàn đi.

"Nhìn con nói xem, dì không phải là người keo kiệt như vậy, 30 triệu đủ để thể hiện sự chân thành của con, tối nay dì sẽ đưa Châu Dực qua, con định tổ chức đám cưới thế nào, phong cách phương Tây hay phong cách Trung Quốc, tuần trăng mật thì sao, Bali; Maldives hay Châu Âu?"

Xuất sắc, tốc độ thay đổi khuôn mặt này tôi đã học được ở Tứ Xuyên.

Khi Châu Dực đến, mẹ anh ấy đã nắm tay tôi để thảo luận về việc đứa trẻ sẽ học trường gì trong tương lai.

Dư Lệ bên cạnh sắp khóc, mẹ Châu Dực xoa đầu cô ta.

"Nhiều năm như vậy, không có chút tiến bộ nào, điều này chứng tỏ con thật sự không có duyên phận."

Châu Dực sững sờ nhìn chúng tôi, trước khi anh kịp phản ứng đã được người gọi là mẹ đẩy vào vòng tay của tôi.

"Sau này kết hôn nhất định phải biết nghe lời, không được tự cao tự đại, tối nay đến ở trong nhà Tiểu Ngư, lát nữa mẹ sẽ để quản gia chuyển hành lý cho con.

"..."

"Hả?"

Châu Dực không hề biết rằng mình đã được bán với giá 30 triệu.

Trước khi đi, mẹ của Châu Dực đã chu đáo đưa Dư Lệ đi.

Tôi bắt gặp ánh mắt Châu Dực.

"Vậy là mẹ anh đồng ý?"

"Vâng, nhưng đừng tự mãn, anh vẫn chưa qua ải ba mẹ em."

Nhưng ba mẹ tôi là người nhan khống, với vẻ ngoài ưa nhìn của Châu Dực, điều đó không khó.

"Không sao, anh sẽ cố gắng, em nói trước cho anh biết, cô chú thích gì, để anh chuẩn bị."

"Mẹ em thích đá Bích Tỷ, em nghĩ miếng ở nhà anh ‘ngon’.”

30 triệu đã tiêu hết, ngoài nam nhân ra, tôi còn phải đòi thêm vài thứ nữa.

---
Nhật ký tình yêu của Châu Dực

[Bảy giờ sáng]

Tỉnh dậy từ căn biệt thự rộng năm nghìn mét vuông với cuốn tiểu thuyết “bá đạo tổng tài phải lòng tôi" 

Văn hay nhưng kiểu theo đuổi vợ quá máu cún rồi.

Một người đàn ông tốt thời nay thì không thể tổn thương một cô gái theo kiểu như vậy, sau đó mặt dày theo đuổi lại, nực cười.

Tự nhiên thấy nhớ bé cưng, 

Chuẩn bị một bức thư tình trong nửa tiếng cho cô ấy và gửi đi.

[Tám giờ sáng]

Nhận được hồi âm của bé cưng, hôm nay lại là một ngày tràn ngập yêu thương.

Không biết giờ này cô ấy đang làm gì, bữa sáng ăn gì, không phải lại là bánh kép chứ.

Ngay lập tức,tôi cảm thấy món trứng cá muối trong tay không còn mùi vị gì.

"Làm một phần bánh kẹp không hành."

Tôi muốn cùng bé yêu đồng cam cộng khổ!

[Mười giờ sáng]

Đi họp, lại phải nghe những lão già lải nhải những thứ cũ xì.

Khi nào thì bố mẹ mới chịu về? Hai người đi hưởng tuần trăng mật, tôi cũng muốn đi hẹn hò.

Không dễ gì mấy lão già mới chịu ngừng, tôi đưa ra một đề xuất mới.

Tích hợp thị trường ngành dịch vụ tại thành phố này.

Chủ yếu để bé yêu của tôi đi làm dễ dàng hơn.

Với tư cách là một người bạn trai thì đây là việc nên làm.

Không ngạc nhiên lắm khi mấy lão già ở đây phản đối.

Cắt, vô vị.

Không hiểu biết gì về nét đẹp của tình yêu.

Hèn gì ngày nào cũng giống như bị rối loạn nội tiết vậy.

[Mười một giờ sáng]

Thay bộ đồng phục bảo vệ đã chuẩn bị sẵn cho vệ sĩ chụp hình.

Chậc, xấu quá!

"Bắt đầu từ ngày mai, tất cả các người đi học chụp ảnh hết đi, khi nào chụp đẹp thì mới được về.”

Báo cáo công việc không quan trọng, quan trọng là bé cưng phải thấy được nét đẹp của anh đây.

Tôi chỉ có thể dựa vào gương mặt này để khiến cô ấy chú ý đến thôi đó.

"Thiếu gia, thật sự không phải vì tiền sao?"

Cắt, ngoo ngốc.

Cô ấy thậm chí còn không biết tôi có tiền, sao có thể vì tiền mà đến với tôi?

Tất nhiên chủ yếu là nhờ mặt.
Còn vì nhân phẩm tốt đẹp của thiếu gia này nha.

Nhưng mà nếu không thể ở bên cạnh cục cưng Giang Ngư.
Ngoại hình, hạnh kiểm tốt và nhân cách cao thượng của tôi đều sẽ tan thành mây khói.

[Buổi trưa]

Dư Lệ lại đến, thật phiền phức.

"Nếu hơn mười người bảo vệ các người không cản được cô ta vào đây thì ngày mai không cần đi làm nữa."

Tôi còn phải nhanh chóng lên kế hoạch hẹn hò ngày mai với bé cưng nữa, không muốn tốn thời gian để đối phó với loại phụ nữ này.

Ngày mai chúng tôi sẽ cùng nhau leo núi.
Nghe nói trên núi có một ngôi chùa cầu tình duyên rất linh, nhất định phải đi.

Hôm nay dứt khoát quyên góp năm trăm nghìn tiền dầu mè trước để bao trọn cho ngày mai.

Như vậy bé cưng có phát hiện không?

Bỏ đi, chỉ cần giảm số lượng khách hành hương lại một nửa, không chen chúc với em yêu của tôi là được.

Buổi trưa thì ăn gì?

Mang theo đồ ăn dã ngoại, sau đó cùng nhau ngắm cảnh.

Phải dặn đầu bếp nghiền nát thịt tôm hùm và cá hồi, sau đó biến chúng thành những miếng cá nướng cho món bánh mì kẹp

Bé yêu sẽ không phát hiện ra được.

Cần phải bồi bổ cho cục cưng của tôi, cô ấy đã làm việc vất vả rồi.

[Ba giờ chiều]

Muốn về nhà, muốn hẹn hò với em yêu.

Trợ lý thông báo có người phụ trách bên tập đoàn Giang thị muốn gặp?

Không hứng thú, ông đây chỉ muốn ngồi một chỗ và nghĩ tới bé yêu của mình thôi.

"Thiếu gia, nhà họ Giang là đại diện cho bộ phận đầu tư của thành phố, mối quan hệ làm ăn với họ rất là cần thiết."
*江家是我们市招商引资的代表,做生意少不了打交道的

Tại sao cùng là họ Giang mà lại khác nhau đến như vậy?

"Nói sau đi."

Dù sao cũng là chiều thứ sáu, tôi chỉ muốn yêu đương.
反正周五的下午,我只想拿来思春。

Giờ này còn làm lụng gì nữa chứ.

Ngày mai cho công ty phá sản luôn!

[Năm giờ chiều]

Về thôi!

Ông già đấu giá nhân sâm?

"Lấy ra, lát nữa ngâm!"

Ngày mai cứ giả vờ là một loại thành phần của món ăn cho bé yêu Giang Ngư.

"Thiếu gia, ông chủ mua món này với giá ba triệu."

"Ò"

Đắt mới xứng làm đồ ăn cho bé cưng của tôi.

Ông bố dùng biết bao nhiêu loại, bớt đi một món cũng không đáng ngại đâu.

[Bảy giờ tối]

Ngồi video call video với bé yêu trong phòng giám sát.

Nhìn phòng kho bên đó quá nhỏ.

Phải tìm cách để cô ấy qua nhà mình làm.

À không, phải tỏ tình càng sớm càng tốt.

Công khai nuôi vợ không phải tốt hơn sao?

[Chín giờ tối]

Cuộc gọi kết thúc, tôi đứng dậy với đôi chân tôi tê cứng.

Khập khiễng bước về phòng, vệ sĩ tưởng tôi bị đánh khi đang nói chuyện.

Àiii, ai có thể được như tôi.

Nhưng anh đây rất sẵn lòng.

Bọn cẩu độc thân này sẽ không hiểu. Phải thông cảm cho bọn họ.

Quản gia nói Giang gia cho người đến tặng quà.

Lười quá, cứ để chung với đống quà kia, khi nào rảnh thì xem.

Nhưng mà bổn thiếu gia thật sự rất bận.

"Thiếu gia, ngài có nghĩ đến Giang Ngư tiểu thư là người nhà họ Giang không?"

Nhìn đi, cái tên đần độn.

Giang gia để tiểu thư nhà họ đi làm giúp việc sao?

Không phải ai cũng có đủ kiên nhẫn như thiếu gia tôi đây che giấu thân phận để yêu đương.

[Mười giờ ba mươi tối]

Ngủ thôi.

Nhớ lại những lời của vệ sĩ.

Nếu Giang Ngư thực sự là người của nhà họ Giang thì sao?

Vậy khi tôi tiết lộ thân phận của mình, sẽ không có gì đáng ngạc nhiên đúng không?

Dù sao nhà họ Giang cũng không thiếu tiền.

Trong lúc bối rối, tôi lại nhớ đến khuôn mặt của bé yêu.

Nếu như nhà cô ấy cũng không thiếu tiền........

Tôi sẽ tắm rửa sạch sẽ, dâng mình đến bên giường của cô ấy ngay lập tức.

Cô ấy không cần tiền của tôi, nhưng có thể ham muốn cơ thể của tôi.

Dù sao cũng không thể chia tay được.

Nếu không thì, ngoại hình của tôi, hạnh kiểm tốt đẹp và nhân cách cao thượng của tôi sẽ tan thành mây khói.

[Hoàn toàn văn]

---
Nguồn: Mô tả album

Truyện dịch với mục đích phi thương mại và chưa có sự đồng ý của tác giả, vui lòng không reup.

> Để bản dịch được ngon miệng hơn, xin hãy góp ý giúp sốp, chincammon<
---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play