Chúng ta luôn cho rằng bản thân luôn là người phù hợp nhất với đối phương, là mảnh ghép hoàn hảo nhất đối phương không thể tìm được ở đâu khác. Khi chúng ta có suy nghĩ như vậy, một ngày nào đó khi mọi chuyện đổ vỡ, chúng ta sẽ giống như những mảnh ghép bơ vơ, không mảnh nào có thể ghép lại hoàn chỉnh.
_______________
“Bưu phẩm hôm qua được gửi đến cho em đâu rồi mình ơi?” Hà Điệp đã lật tung cả căn nhà, nhưng không thấy bưu phẩm hôm qua cô nhận đâu cả, rõ ràng là cô đã để nó trên bàn ở phòng khách vậy mà giờ lại không thấy đâu nữa.
Cô từ từ đi ra phòng khách, thấy Cao Chi Nguyên đang dỗ bé củ cải ăn cơm. Cô bỗng nhiên khựng lại, hình ảnh ngọt ngào hôm trước khi cô nhìn thấy những tấm hình trong hộp ấy quanh quẩn quanh trái tim giống như mật ong.
Cô nhận lấy bát thức ăn từ tay chồng mình, cũng nhờ vậy mà anh ấy mới có thời gian để ăn gì đó. Nghe Hà Điệp hỏi vậy, anh cười gắp miếng sườn vào bát cô, bình thản mà đáp.
“Bưu phẩm đó không phải của em đâu, anh để nhầm thành tên người nhận à của em thôi. Đó là mấy quyển sách và truyện anh đã để trên gác sách đó!”
Hà Điệp nhìn lên giá sách, quả nhiên ở đó đã có vài quyển truyện và sách mới. Vốn dĩ là một chuyện nho nhỏ, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng cô giống như thả được một hòn đá xuống. Cô vừa cho bé củ cải ăn, dường như không để ý mà quan sát chồng của mình.
Người đàn ông ấy vẫn dịu dàng và trưởng thành như ngày nào. Vai rộng eo hẹp, lông mày rậm, mắt sắc như đao nhưng nhìn về phía cô lại chất chứa bao nhiêu tình cảm. Chỉ là hiện tại, anh gục mặt xuống ăn cơm, dường như đang tập trung.
“Anh này, hôm nào mình đi biển đi?” Hà Điệp hít sâu một hơi, sau đó dịu dàng ôm bé củ cải vào lòng.
“Em muốn đi biển sao? Cũng được, để anh sắp xếp thời gian nghỉ phép rồi gia đình ta cùng đi biển một chuyến! Em đã chọn được biển nào chưa? Thành phố A thì không có biển, chúng ta phải bay mấy giờ mới tới biển đó!” Anh vẫn chu đáo như vậy, Hà Điệp thầm nghĩ. Cô lắc đầu gạt hết những suy nghĩ rối ren trong lòng mình, cô giống như đang nghi ngờ vô cớ tình cảm của chồng mình cũng như nghi ngờ tình cảm của anh đối với gia đình này.
Gương mặt cô ánh lên sự hạnh phúc rồi bế bé củ cải đi vào phòng tắm, chẳng mấy chốc phòng tắm vang lên tiếng cười đùa giòn tan.
Cao Chi Nguyên vẫn cười mỉm nhìn theo bóng dáng hai mẹ con đi vào trong phòng tắm, lúc này điện thoại của anh ấy bỗng nhiên vang lên. Cúi đầu nhìn điện thoại, sắc mặt anh không hề đổi thay, vẫn giữ nét cười chiều chuộng trên môi.
Anh ngó nhìn vào trong phòng tắm thấy hai mẹ con vẫn vui đùa bèn cầm lấy điện thoại đi ra ngoài ban công nghe.
Chẳng mấy chốc đã đến ngày gia đình đi biển, hôm nay bé củ cải không mặc đồ khủng long nữa. Con bé mặc chiếc áo in hình hoa hướng dương cùng với chiếc mũ bao bọc lấy toàn bộ đầu của cô bé, chiếc đầu với những hàm răng hình cá mập ngộ nghĩnh, nhúm tóc nhỏ nhoi thì bện quai chèo để thưa thớt hai bên.
Cô bé ngồi trên cổ của ba mình, Cao Chi Nguyên bất đắc dĩ đành một tay giữ con bé, một tay dắt lấy chiếc vali nhỏ nhẹ.
Còn Hà Điệp thì vừa cười vừa chạy theo hai bố con. Hôm nay cô mặc một chiếc váy dài liền thân màu xanh nhạt, trên váy thêu những đóa hoa nhỏ li ti nhiều màu. Mái tóc vốn dài được buộc lên đong đưa phía sau, nói đây là cô sinh viên mới hai mươi tuổi mọi người cũng tin.
Sau khi làm hết mọi thủ tục, cả gia đình vừa nói vừa cười chờ ở ghế chờ chuyến bay cất cánh. Bỗng nhiên trong khoang hạng nhất có tiếng xôn xao gì đó, tất cả mọi người dường như ong vỡ tổ nhìn về phía cửa.
Hà Điệp cũng khá tò mò nhìn về phía đó, phải hình dung tâm trạng cô lúc này thế nào đây? Đó chính là chấn động quá lớn, người con gái ấy xuất hiện làm cho cả khoang bay sáng bừng lên. Dường như mỗi ngọn tóc, mỗi cái liếc mắt bước đi đều được tính toán rõ ràng những góc độ nào có thể khiến người ta cảm thấy đẹp nhất.
Cô nhận ra cô ấy, là nữ minh tinh nổi tiếng nhất hiện nay, tên là Việt Thường, chỉ cần là phim cô ấy đóng thì nhất định sẽ nổi. Ngoài làm diễn viên, cô ấy còn là ca sĩ, album cô ra chẳng mấy chốc đã bị cướp sạch không còn.
Mà Cao Chi Nguyên đúng là cố vấn cho công ty đại diện của cô ấy, nghĩ vậy cô cũng nhìn về phía chồng mình thì chỉ thấy anh ấy đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, cũng không chú ý đến tình hình xung quanh.
Cũng sắp đến giờ bay, Việt Thường được dẫn về phía ghế ngồi. Chẳng hiểu sao Hà Điệp cảm thấy ánh mắt của cô ấy lại dừng lại chỗ bản thân cô một lát. Nhưng khi cô nhìn lại thì thấy cô ấy đã nói chuyện với người bên cạnh từ bao giờ. Cô nghĩ, chắc có lẽ là ảo giác mà thôi.
“Xin thông báo, chuyến bay MH 1314 098 sắp cất cánh, quý khách vui lòng dựng thẳng lưng ghế, thắt dây an toàn và gập bàn ăn…”
Chuyến bay cuối cùng cũng cất cánh.
Hà Điệp vui vẻ bên gia đình đi đến bờ biển để tận hưởng niềm hạnh phúc và xoa dịu nỗi nghi ngờ trong lòng.
Và mọi chuyện cũng như chiếc máy bay này vậy, đã cất cánh giống như mũi tên trên dây, có thể bắn ra bất cứ lúc nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT