Vô tình xuyên thư, Hà Điệp chỉ phải cẩn thận từng li từng tí, cố gắng tránh nhân vật chính xa nhất có thể.
May mắn thay, cô cũng có thể tồn tại, lại còn có được một người chồng yêu thương mình, một mối tình thanh xuân tươi đẹp và cùng dắt tay nhau tiến đến lễ đường.
Cứ nghĩ rằng đây chính là Happy Ending của cô, nhưng cho dù cô có tránh xa cốt truyện đến nhường nào đi chăng nữa, dùng tất cả để chống lại vận mệnh thì bánh xe vận mệnh vẫn sẽ lăn bánh và đi đúng với bánh răng của nó.
Có câu nói rằng: "Ông trời sẽ không cướp đi của riêng ai thứ gì cả". Nhưng hạnh phúc, thời gian, kỷ niệm của tôi, đều bị cướp khỏi. Tôi giống như phát điên lao vào và muốn đấu tranh với vái gọi là "vận mệnh" ấy. Nhưng rồi chính tôi cũng nhận ra, tận cùng của nỗi đau, chính là sự lạc lối của bản thân mình.
Hà Điệp bị chính thần minh bỏ rơi,
Và chính cô ấy cuối cùng cũng bỏ rơi chính bản thân mình.