Thế giới này luôn khiến chúng ta phải đưa ra sự lựa chọn mỗi khi đứng trước những ngã rẽ quan trọng của cuộc đời. Chúng ta chọn con đường nào, thì trải nghiệm, hoàn cảnh cùng với hậu quả chúng ta luôn phải chịu trách nhiệm. Bởi vì vào thời điểm đó chúng ta đã chọn nó, không có lựa chọn nào ngoài đi đến cuối con đường cả.
___________________
"Đây là một thế giới thế nào?"
"Một nơi ô uế nhất từng thấy!"
Nếu sau này có ai hỏi thánh tử về thế giới của Hà Điệp, anh ấy sẽ không ngần ngại nói như vậy.
"Có bệnh nhân, một bệnh nhân nữ, khoảng hai mươi sáu tuổi bị đạn bắn. Một bệnh nhân nam, không rõ tuổi tác, tai nạn giao thông! Còn có rất nhiều bệnh nhân khác bị thương do cuộc tấn công ở sân bay thành phố S!"
Tiếng còi xe cấp cứu vang khắp bệnh viện, từ trên cao nhìn xuống nơi này tất nhiên là nơi sáng nhất thành phố, nơi những con người bận rộn tranh giành mạng sống với tử thần, giật lấy tính mệnh từng giây từng phút.
Vũ Ninh nhảy lộn từ trên giường trực đứng dậy, hôm nay vốn dĩ không phải ca trực của cô nhưng mà mỗi ngày đêm về bệnh viện Nhân Dân lại tiếp nhạn số lượng bệnh nhân rất lớn nên những bác sĩ nội trú như cô phải sẵn sàng trong bất cứ trường hợp thông báo nào.
Hôm nay cũng vậy, Vũ Ninh cau mày buộc tóc lên cao sau đó tiện tay vớt lấy áo blouse chạy đến phòng cấp cứu.
"Chuẩn bị đón bệnh nhân!"
Y tá trưởng phòng bệnh cơ bản đã yên ổn xuống liền tiếp tục làm đúng chức trách thông báo cho toàn bộ bác sĩ và y tá đón thêm một đợt bệnh nhân mới.
Đoàn cứu hộ chẳng mấy chốc đã nhanh chóng vận chuyển bệnh nhân đến, tiếng còi inh ỏi vẫn luôn báo động hiện tại cũng yên lặng.
Từng chiếc giường vận chuyển được chuyển vào bệnh, Vũ Ninh chạy nhanh ra xem bệnh nhân.
Nhưng khi tiếp nhận bình dưỡng khí trong tay, cô không thể tin vào mắt mình mà lùi về phía sau vài bước.
Bàn tay nắm lấy bình dưỡng khí khẽ run rẩy, những người cứu hộ thấy vậy khó hiểu nhắc một câu.
"Vũ Ninh bác sĩ?"
"Không có gì, mau đẩy bệnh nhân đi vào giường bệnh!"
"1 2 3 nâng lên!"
"Vũ Ninh... bác sĩ! Vũ Ninh!"
"A... tôi đây!" Vũ Ninh lắc đầu, khó khăn lắm mới từ cơn sợ hãi đi ra. Nhưng khi cô nhìn đến gương mặt nhuốm đầy máu của Hà Điệp, đồng tử cô như dại ra, cả người không chút sức lực nào.
"Cô Vũ Ninh ơi... huhu, cứu... cứu mẹ cháu với!"
Tiếng bé củ cải khóc nỉ non cùng với tiếng máy móc kêu tích tắc. Vũ Ninh bỗng nhiên đẩy một bác sĩ chắn trước mặt cô ra. Cả người cô điên cuồng trèo lên giường bệnh, tay chân run rẩy mà lấy kéo cắt hết lớp của Hà Điệp để lộ ra vết đạn bắn trên vai.
Một vết thương nho nhỏ nhưng không ngừng chảy máu.
Băng gặc nhiễm đầy máu tươi...
Tiếng thở mệt nhoài của lồng ngực...
Bóng đôi bóng chồng lên nhau...
Từng gương mặt như chậm lại, cuối cùng nụ cười tươi của Hà Điệp vừa mới hôm qua in hằn trong tâm trí cô.
Cô chỉ biết, bằng mọi cách phải cứu được Hà Điệp!
"Vũ Ninh, đừng kích động! Bệnh nhân này bác sĩ Hằng sẽ phụ trách, chỉ số sinh tồn của bệnh nhân vẫn ổn. Cảm xúc của cô quá khích, cứu chữa sẽ ảnh hưởng đến sự phán đoán, đây là người quen của cô phải không?"
Tiếng nói ấm áp của y tá trưởng vang lên, cánh tay cô bị kéo lấy. Hơi ấm từ những ngón tay của y tá trưởng khiến cơ thể lạnh băng của cô có chút ấm áp.
Vũ Ninh mắt đỏ hoe, chấp nhất mà nhìn Hà Điệp trên giường bệnh.
Y tá trưởng thở dài, đẩy Vũ Ninh qua một bên. Vũ Ninh như người mất hồn nhìn chăm chăm vào giường bệnh đã di chuyển kia, mãi cho đến khi nó được chuyển vào phòng phẫu thuật.
Nâng hai bàn tay che mặt, vết máu trên cánh tay quẹt qua gương mặt bất lực kia.
Cô quay người lại điếng người khi nhìn thấy bé củ cải đang nhìn bản thân mình. Bé cắn chặt môi, đôi mắt to tròn ngập nước nay bịt kín một tầng mờ mịt tuyệt vọng. Bé nó đã ba tuổi và biết được mẹ của mình đang gặp nguy hiểm hơn bất kỳ ai.
Vũ Ninh đi đến trước mặt nó, vươn tay cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang run rẩy của bé.
"Mẹ con nhất định sẽ không sao!" Có lẽ đây cũng chính là nói với bản thân mình.
Ánh đèn phòng phẫu thuật vẫn đang bật, dẫu biết cuộc phẫu thuật sẽ thành công, chỉ là lấy viên đạn mà thôi nhưng mà Hà Điệp bị sốc... biết đâu...
Vô vàn những suy nghĩ ánh trên trong đầu cô hiện tại luôn bị phóng đại. Mặc dù là bác sĩ nhưng khi đối mặt với sự sống và cái chết của người thân của mình, sự lý trí đều bị đạp đỏ.
Chiếc bóng in lên trên thành ghế, màu đỏ vẫn xanh hắt lên một nửa khuôn mặt đen tối âm u của Vũ Ninh.
"Tôi là chồng của cô ấy! Cô ấy rõ ràng đang ở đây! Cho tôi đi vào!"
"Anh gì ơi, anh không được làm ồn ở đây đâu!"
"Cho tôi vào!"
Tiếng nói quen thuộc vang lên, tiếng cãi vã cùng xô đẩy tiến lại gần hơn với nơi này.
Bé củ cải nghe thấy giọng nói của ba mình, nó không những không thấy an tâm mà càng rúc lại gần hơn với Vũ Ninh. Gương mặt non nớt hằn in sự vô thố sự hãi lẫn ghét bỏ.
Vũ Ninh nhận thấy cảm xúc phức tạp của bé củ cải, cô liền ôm chặt bé vào lòng, đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên tóc bé coi như trấn an. Rõ ràng sau khi bị an ủi, cơ thể nhỏ bé của bé đã thả lỏng hơn, có vẻ bé đã sợ hãi lắm, sợ hãi chính ba ruột của mình ư? Rốt cuộc chuyện quỷ quái nào nào đang xảy ra thế này?
Vũ Ninh đứng phắt dậy, cô tiến đến vài ba bước đứng chặn trước mặt của Chi Nguyên.
Nhìn xem, nhìn người đàn ông đang điềm tĩnh ấy xem, gương mặt lem luốc với kiểu tóc lộn xộn. Rõ ràng hắn ta giờ này phải ở chung với mẹ con của Hà Điệp mới đúng, tại sao Hà Điệp lại nhập viện trong tình trạng này! Tại sao bé củ cải sợ hãi khi nhìn thấy hắn?
Cô túm chặt lấy cổ áo của hắn, gằn từng chữ như muốn ăn tươi nuốt sống anh ta vậy. Từng câu từng chữ như tiếng chuông đồng gõ thẳng vào tim anh, mỗi câu hỏi thốt ra khiến gương mặt anh lại trắng đi vài phần.
"Anh rốt cuộc chui từ đâu ra? Anh đã ở đâu trong khi Hà Điệp bị thương? Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế hả?"
TL U O N G 3912 - Truyện chỉ được đăng duy nhất tại Wattpad
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT