《 Xuyên Thành Vạn Người
Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Có một sự im lặng đáng xấu hổ.
Hai người anh nhìn tôi tôi nhìn
anh.
“Ờm... Cái này... Tôi độc thân tôi
không hiểu.” Nói đến nửa câu cuối cùng, khẩu khí của gia sư đã cực kỳ lúng
túng.
Chàng trai trước mặt có ngoại hình
khá điển trai. Nhìn lại ngôi biệt thự này, nằm trong khu phố giàu có nổi tiếng
bậc nhất ở Hải Thị. Anh quay đầu nhìn xung quanh, nhìn đâu cũng thấy đồ đạc và
đồ trang sức đắt tiền. Nói cách khác, chàng trai này không chỉ có được vẻ ngoài
bất khả chiến bại, mà còn có cả địa vị lẫn tiền bạc…
Cho dù hiện tại cậu vẫn chưa lớn lắm,
nhưng chắc chắn là đã có không ít bạn gái!
Mà mình lại độc thân từ trong bụng
mẹ tới giờ!
Vị đại thiếu gia này hỏi như vậy,
không phải là đồng nghĩa với việc đang nhục nhã mình sao?
Thấy sắc mặt gia sư không ngừng biến
hóa, Ung Dương thản nhiên nói: “Ồ, anh không biết.” Nếu nghe kỹ, giọng điệu còn
có chút lạnh lùng.(C a l an t h a - T Y T )
“Anh trở về đi.” Ung Dương ngẩng đầu,
dứt khoát tan học.
Gia sư cũng không dám làm trái ý cậu,
lặng lẽ lau đi nước mắt chua xót từ đáy lòng, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Khi đi xuống cầu thang, lại đụng phải Ung phu nhân của gia đình này.
Đối phương lạnh lùng nhìn lướt qua
anh ta một cái.
Gia sư lập tức chạy nhanh hơn.
Trong lòng thầm oán đám người có tiền này thật đúng là khó hầu hạ!
Còn Y Mỹ Tâm thì chậm rãi đi lên cầu
thang, vào phòng sách.
Bài thi của Ung Dương nhàu nát nằm
trên bàn, bên cạnh bài thi là mảnh vỡ của bút bi bị bẻ gãy.
Y Mỹ Tâm cũng không ngạc nhiên khi
đã chứng kiến quá nhiều cảnh Ung Dương nổi nóng. Chỉ cười cười nói: “Vốn còn muốn
con làm một việc cho mẹ... Được rồi, Dương Dương nghỉ ngơi đi.”
Ung Dương lạnh lùng nói: “Con muốn
đổi giáo viên khác.”
Y Mỹ Tâm không chất vấn cậu, cũng
không hỏi tại sao, chỉ hỏi: “Dương Dương muốn giáo viên mới như thế nào?”
Ung Dương đột nhiên lại không nói lời
nào.
Như thế nào?
Sao cậu biết ai có thể trả lời câu
hỏi này chứ?
Y Mỹ Tâm nhìn dáng vẻ im lặng của cậu,
mi tâm nhíu chặt, bắt đầu lo lắng.
Tính cách Ung Dương giống ông nội của
cậu, làm việc quả quyết kiên định.
Nhưng bây giờ... Cảm xúc thất thường
và khó đoán.
Sao nhìn có vẻ, còn bước vào thời kỳ
mãn kinh sớm hơn bà vậy?
“Dương Dương, thật ra thì... con
không cần thiết phải học đâu. Con đã giỏi hơn rất nhiều người rồi. Dương Dương
chúng ta đã đạt được bao nhiêu chứng chỉ rồi mà…” Y Mỹ Tâm khéo léo nói: “Nên
là, nếu con không muốn đi học, không phải là không tốt.”
Nhà họ Ung có sự tự tin này.
Ung Dương cũng có sự tự tin này.
Ung Dương nghe xong lời này, ngược
lại sắc mặt thay đổi, buồn bực nói: “Chứng chỉ thì có có tác dụng gì?” Lần trước
cậu cũng đưa cho Tống Ỷ Thi một túi giấy chứng nhận đoạt giải, cô còn chẳng buồn
nhìn thêm một cái.
Với Thẩm Diệu Chu thì lại khác.
Thậm chí hồi tiểu học còn học chung
với Thẩm Diệu Chu...
Ung Dương càng nghĩ sắc mặt càng
khó coi.
Y Mỹ Tâm nhìn sắc mặt cậu đột nhiên
trở nên âm trầm.
Y Mỹ Tâm: ?
Đây là dẫm phải loại mìn gì vậy?
Chẳng phải là bước vào thời kỳ mãn
kinh sớm hơn bà sao?
Ung Dương đột nhiên đứng dậy: “Con
đi học đây.”
Y Mỹ Tâm: “Này Dương Dương…”
Ung Dương sải bước xuống lầu.
Y Mỹ Tâm: “Đã 3 giờ chiều rồi, sắp
tan học rồi, còn học cái gì nữa???”, Y Mỹ Tâm một lần nữa lại cảm thấy bối rối.
Rất nhanh liền không thấy bóng dáng
Ung Dương đâu nữa.
Y Mỹ Tâm lại cảm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.