Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT

 Giáo viên chủ nhiệm gọi Tống Ỷ Thi đến, đúng là để nói chuyện đội huấn luyện.

“Rất nhiều người không muốn lãng phí thời gian vào việc này, vì tính đến việc tham gia các cuộc thi vật lý có thể không nhất thiết phải giành được giải thưởng, hơn nữa chi phí không tỷ lệ thuận với phần thưởng. Nhưng em thì khác. Em đã thể hiện rất tốt trong hai cuộc thi. Hiện tại em cũng đã có thể giành giải nhì. Như vậy chỉ cần em tham gia vào đội tập luyện, khả năng rất lớn là em sẽ được tiến cử…”

Tống Ỷ Thi hai mắt sáng ngời: “Em đi!”

“Nếu em lo lắng sau khi vào đội huấn luyện sẽ bỏ lỡ việc học ở trường, sau khi em trở về, nhà trường sẽ sắp xếp giáo viên dạy thêm cho em... Ơ? Em đồng ý à?” Giáo viên chủ nhiệm nói được nửa câu liền khựng lại.

Giáo viên chủ nhiệm lập tức cười tươi như hoa: “Tốt, tốt! ”

Trên thực tế, với tình hình hiện tại của Tống Ỷ Thi, đã dễ dàng bỏ xa chương trình giảng dạy. Nhưng nhà trường chu đáo thế thì còn gì tuyệt hơn!

Tống Ỷ Thi hỏi: “Giáo viên Olympic lần trước nhà trường mời cho chúng em, vẫn còn ở trường ạ?”

“Ngài ấy đã trở lại Bắc Kinh rồi, có chuyện gì sao?”

Tống Ỷ Thi lắc đầu, đổi giọng hỏi: “Khi nào thì chúng ta lên đường tới đội huấn luyện ạ?”

“Điền vào biểu mẫu này trước đi, không cần vội. Hiện tại đã có kết quả, còn phải đến Bắc Kinh tham gia lễ trao giải nữa.” Nói xong, giáo viên chủ nhiệm cũng nhịn không được cảm thán: “Tỉnh chúng ta xưa nay không phải là tỉnh thi đấu lớn gì, không ngờ hiện tại trường chúng ta lại giành được vinh quang!”

Tống Ỷ Thi kiên nhẫn nghe giáo viên chủ nhiệm cảm thán một lúc rồi mới rời đi. truyện được dịch bởi app t y t.

Văn phòng nhanh chóng trở nên yên tĩnh.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 2 bên cạnh bĩu môi: “Tống Ỷ Thi này của lớp cô, rất xuất sắc a! Tính tình còn tốt... Thật đáng mừng.”

Giáo viên chủ nhiệm cười không ngậm miệng lại được: “Ai dám nói không đâu?”

Lúc này chủ nhiệm lớp 1 và Thẩm Diệu Chu tiến vào.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 cười nói: “Lại là Tống Ỷ Thi à?”

Kể từ khi thành tích được công bố, cái tên này đã xuất hiện khắp nơi trong văn phòng này.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 gật đầu: “Đúng vậy.”

Thẩm Diệu Chu đột nhiên ngước mắt lên, nhìn lướt qua cô một cái.

“Cô ấy muốn tham gia đội huấn luyện?” Thẩm Diệu Chu đột nhiên mở miệng.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng trả lời câu hỏi này.

Thật sự là bọn họ rất ít khi nghe thấy Thẩm Diệu Chu chủ động mở miệng trong văn phòng.

“Đúng... Đúng là muốn đi. Nếu năm nay hội trưởng Thẩm cũng tham gia, trường chúng ta có thể giành được hai huy chương vàng không chừng. Đến lúc đó cùng đứng trên bục trao giải, hai người đều đeo huy hiệu trường trung học Hãn Hải... Hương vị đó... Có thể khiến người ta cười đến tỉnh cả ngủ. Ngẫm lại cũng hơi đáng tiếc.” Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 cảm thán.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 vội vàng nháy mắt với cô, ý bảo đừng nói Thẩm Diệu Chu. Năm trước Thẩm Diệu Chu cũng không muốn tham gia, hiện tại nhắc lại, người ta nhất định càng không vui.

Nhưng Thẩm Diệu Chu cũng không lộ ra vẻ không vui như bọn họ tưởng tượng.

Cậu nhẹ nhàng trả lời: “Ừm.”

Dừng một chút.

Trong đầu bỗng dưng xuất hiện hình ảnh mình và Tống Ỷ Thi cùng nhau đứng trên bục trao giải. ...... Hình ảnh đó cũng không tệ lắm.

Nó cũng khiến cậu liên tưởng đến video của các cuộc thi tiếng Anh trước đó.

Nếu như đứng cùng một chỗ với Tống Ỷ Thi...

“Đúng là đáng tiếc.” Thẩm Diệu Chu thản nhiên nói xong nửa câu sau.

Các giáo viên lần này thật sự đồng loạt ngây ngẩn cả người.

Thẩm Diệu Chu hơi khom lưng, cầm lấy một xấp tài liệu trên bàn chủ nhiệm lớp, cậu hơi gật đầu với bọn họ, sau đó xoay người ra khỏi văn phòng. Mà các giáo viên hiện tại vẫn chưa bình tĩnh lại được.

“Em ấy nói... Đáng tiếc?”

“A, hình như vậy…”

“Không giống phong cách của em ấy chút nào.” Giáo viên chủ nhiệm lớp 1 ngờ vực nói.

Giáo viên chủ nhiệm lớp 3 lại vỗ đùi, mượn dốc đẩy lừa: “Này, nếu hội trưởng Thẩm đã nói đáng tiếc, vậy thì hiện tại quả thật là một cơ hội tốt! Tống Ỷ Thi sắp đại diện cho trường chúng ta tham gia đội huấn luyện. Đến lúc đó nếu không theo kịp thì phải làm sao bây giờ? Dù sao những người có thể vào đội huấn luyện, đều là Ngọa hổ tàng long* a! Không bằng để Thẩm hội trưởng đi cùng, truyền thụ cho Tống Ỷ Thi một chút kinh nghiệm thi đấu? Đây cũng được coi là sự hỗ trợ từ trường học của chúng ta!”

Giáo viên chủ nhiệm lớp 1: “...’’

*Ngọa hổ tàng long nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm, còn con rồng đang ẩn náu, lúc đó sẽ không ai nhận ra con hổ dữ tợn ra sao và con rồng có sức mạnh thế nào.

Gi�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play