《 Xuyên Thành Vạn Người
Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Tống Ỷ Thi đã đích thân dùng giọng
hát của mình để nhấn mạnh rằng những nội dung khiêu dâm đồi trụy là hoàn toàn
sai trái.
Thầy giáo dẫn đoàn loạng choạng đứng
dậy, trong cơn thất hồn lạc phách, ông ấy còn ấn đầu cậu bạn học bên cạnh để
làm chỗ dựa cho mình.
Liếc mắt quét nhìn xung quanh một lần,
cả phòng đều trố mắt đứng hình.
Trợ lý của Sở Nghệ Niên hốt hoảng hồi
lâu, lúc này mới lắp bắp nói ra một câu: "Cô Tống mang phong cách độc đáo
khác người."
Sau khi Tống Ỷ Thi hát xong, cô cảm
thấy vô cùng sảng khoái, nhưng bây giờ lại cảm thấy hơi khát nước.
Cô nhìn xung quanh một lần nữa, thấy
các mức độ đờ đẫn từ người khác nhau trên khuôn mặt của Sở Nghệ Niên và những
người khác. Ngay lập tức Tống Ỷ Thi trở nên sảng khoái hơn.
Cô liếm đôi môi khô khốc và hỏi to:
"Tôi hát có hay không?"
"..." Liên Phi bội phục
cô luôn rồi.(C a l an t h a - T Y T )
Tống Ỷ Thi còn dám hỏi nữa sao?
Cậu ấy với cái bài hát này có liên
quan gì đến nhau à?
Tống Ỷ Thi không chỉ hỏi một lần mà
còn cả gan hỏi thêm lần nữa.
Cô mím môi, từ trên khán đài bước
xuống, chậm rãi đến gần ghế sô pha, nhìn chằm chằm về phía Sở Nghệ Niên và những
người khác.
Ngay lập tức, mọi người đều cảm thấy
rằng họ đang bị cô theo dõi.
"Tôi hát không hay sao?"
Đang nói giữa chừng, Tống Ỷ Thi chợt dừng lại, khom người nhận lấy cái ly, một
tay cầm lấy bình nước hoa quả.
Sở Nghệ Niên đột nhiên vươn tay ấn
vào mu bàn tay cô, lấy đi bình nước trái cây, thay vào đó lấy một bình nước
nóng khác rót vào ly của cô. Toàn bộ động tác đều được thực hiện một cách liền
mạch, uyển chuyển trôi chảy, lộ ra vẻ quen thuộc khiến mọi người xung quanh
nhíu mày.
Anh trầm giọng nói: "Ừm, nghe
cũng được."
Liên Phi: "..."
Những học sinh khác:
"..."
Đây có phải là kiểu đạo đức giả của
người lớn không?
Thế này mà cũng khen được sao hả trời?
Tuy nhiên, khuôn mặt của Sở Nghệ
Niên đầy nghiêm nghị, đôi mắt với mí mắt hơi cụp xuống, điệu bộ vẫn ưa nhìn như
mọi khi, bên trong có ba phần mang theo vẻ cưng chiều. Dường như mọi thứ đều xuất
phát từ trái tim.
"Ừm, rất tốt." Ung Dương
vò đầu bứt tai, trong lòng nghĩ mãi không ra lời khen phải thật văn hóa nào, cuối
cùng chỉ đành nghẹn ngào nói ra một câu.
"Nghe rất hay." Giọng Thẩm
Diệu Chu vang lên, tuy rằng có hơi nhỏ nhưng vẫn không giấu nổi niềm vui trong
đó.
"Âm sắc rõ ràng, hơi thở dài,
đầy cảm xúc, hát rất hay." Tiếp đó đạo diễn Liêu cũng lên tiếng, anh ta là
một người rất có văn hóa và đã lăn lộn trong làng giải trí trong một thời gian
dài.
Mọi người xung quanh:
"..."
Tống Ỷ Thi bàng hoàng cầm ly nước
lên.
Thành ly thủy tinh khá mỏng, nhiệt
độ ấm áp truyền tới lòng bàn tay cô ... Tống Ỷ Thi ngẩng đầu uống một ngụm nước.
Trong đầu cô không ngừng suy nghĩ vẩn
vơ.
Mày điên rồi à! Có vậy mà đã phổng
mũi tự kiêu rồi!
Tống Ỷ Thi uống một hơi cạn sạch ly
nước, sau đó đặt ly xuống, ngẩng mặt lên, lại cười với bọn họ, hỏi: "Vậy
thì nghe xong rồi, mọi người cảm thấy thế nào?"
Những người đàn ông ở phía đối diện
giật mình một cái.
Đừng nói là mấy người đàn ông kia,
ngay cả Liên Phi và những người khác cũng giật mình theo.
Liên Phi nghĩ thầm, Tống Ỷ Thi có bị
điên không? Cậu ấy còn hỏi mọi người cảm thấy thế nào? Sau khi nghe hát xong phải
viết bài cảm nghĩ giọng ca à?
Giáo viên dẫn đoàn ho nhẹ một tiếng,
định lên tiếng phá tan bầu không khí khó xử lúc này.
Nhưng Liêu Học Khang đã lên tiếng
trước, anh ta gật đầu nói: "Tôi nghĩ em có thể tiến vào giới giải trí và
phát hành bản nhạc đấy."
Những học sinh khác:
"..."
Trời đất ơi, nói dối kh ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.