Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?

Chương 75: Tức giận từ đáy lòng


9 tháng

trướctiếp

Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT 

Có phải tôi bị điên rồi không?

Tại sao tôi phải leo lên Trường Thành chứ?

Đứng trên Trường Thành, Tống Ỷ Thi không nhịn được muốn xuất hồn ra tra hỏi lần nữa.

Cô đứng trên bức tường thành, mồ hôi đầm đìa thấm ướt sợi tóc lòa xòa trên trán, vài sợi tóc còn bết lên trước trán. Lông mày và đôi mắt cô lay động quyến rũ như tiên nữ hồng trần, từng cái cau mày và nụ cười đều tỏa sáng.

Cô cũng rất mệt mỏi. Hai chân mềm nhũn như sợi mì mềm, cổ đỏ bừng, lồng ngực phập phồng vì thở dốc...

Tống Ỷ Thi thật xinh đẹp.

Là do bình thường không có cơ hội để người ta nhìn thấy vẻ đẹp của mình.

Sở Nghệ Niên và Thẩm Diệu Chu lặng yên thu hình ảnh của cô vào mắt, nhưng mà điệu bộ cau mày của hai người không giống nhau.

Sao có thể... để người khác nhìn thấy vẻ đẹp của cô ấy được?

Đặc biệt là cái dáng vẻ "hương thơm đọng trên hoa mẫu đơn" này.

Ở một chỗ khác, sau khi Ung Dương cẩn thận quét mắt nhìn sang Tống Ỷ Thi, sắc mặt của Ung Dương ngay lập tức đen như đít nồi. Ánh mắt của cậu cũng bắt đầu phiêu diêu nơi nào đó, một chốc thì lại nhìn du khách đi ngang, chốc chốc lại nhìn về nơi xa xăm, sau đó lại quay sang nhìn Tống Ỷ Thi. Cái vẻ mặt của cậu không biết là đang giận dỗi ai nữa.(C a l an t h a - T Y T )

Khách du lịch đi ngang qua đều khen cậu rất đẹp trái và tuấn tú, nhưng khi nghe vậy cậu lập tức đi nhanh hơn về phía trước.

Dữ quá, dữ dằn quá đi!

Ngược lại, Liêu Học Khang lại là một người cực kỳ hào phóng với tất cả mọi người.

Anh ta chậm rãi hỏi: "Mệt không?"

Tống Ỷ Thi thở hổn hển gật đầu.

Cô rất nóng và đổ nhiều mồ hô, nhưng khi gió thổi qua, mồ hôi lại khiến đầu cô mát hơn.

Trong phút chốc, suy nghĩ của cô lại đang ở nơi khác, không kịp phân biệt ánh mắt của những người xung quanh nhìn mình, cô khó khăn vươn tay ra.

So chính bản thân mình với ngón tay giữa.

Rốt cuộc tại sao mình phải leo Trường Thành chứ?

Ngay cả vào cuối mùa thu, đứng trên bức tường thành trong chiếc áo khoác cũng có thể khiến bản thân rùng mình một cái vì cái lạnh giá buốt. Nhưng lượng du khách leo lên Vạn Lý Trường Thành không hề giảm chút nào. Tống Ỷ Thi đi ở phía giữa, không chỉ mệt mỏi mà còn luôn cảm thấy không thể thở nổi.

Sau khi Sở Nghệ Niên và những người khác vây quanh cô và vẽ một vòng tròn bảo vệ, Tống Ỷ Thi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Vì mạng sống cỏn con của mình, Tống Ỷ Thi đã nhẫn nhịn chịu đựng, không thể cách bọn họ quá xa được.

"Có gì đẹp để ngắm không?"

"Ngốc quá, phải đặt tay lên gạch mới cảm nhận được..."

"Tôi đặt tay lên rồi, cũng chà luôn rồi nè!"

"Không có văn hóa!"

Giọng nói trò chuyện của Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng vang lên từ phía sau.

Tống Ỷ Thi hít một hơi.

Hay là bây giờ xuống núi nhỉ?

Nhưng lời nói vừa đến đầu môi, Tống Ỷ Thi đã vội nuốt trở lại.

Vì mấy người Sở Nghệ Niên đang vây quanh cô.

Mà xung quanh họ còn có vệ sĩ che chắn, ngăn cách họ với những học sinh khác của trường Hãn Hải.

Cả một đội ngũ khổng lồ như vậy, bất kể nhìn như thế nào thì cô cũng không phải là người bị giày vò nhất.

Sở Nghệ Niên, Ung Dương và Thẩm Diệu Chu cũng không có dấu hiệu mệt mỏi.

Sao cô có thể xoay ngư�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp