《 Xuyên Thành Vạn Người
Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Một bàn đầy món ngon nhưng Tống Ỷ
Thi lại không ăn một chút nào. Cô quyết tâm rồi khẽ cắn môi, cuối cùng cầm một
cái bánh dứa đi lên lầu: "Em phải đi học bài rồi, bái bai."
Lúc đầu Sở Nghệ Niên cũng không động
đũa, anh ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ỷ Thi, giọng điệu thản nhiên nói:
"Anh đưa em lên lầu."
Trong lúc đó, mọi người trong bàn
ăn đang lặng lẽ dùng bữa với nhau, đột nhiên đều hướng ánh mắt tập trung trên
người Sở Nghệ Niên.(C a l an t h a - T Y T )
Trong chốc lát, không gian xung
quanh tràn ngập sự tĩnh lặng như chết.
Vấn đề gây băn khoăn cho mọi người
lúc ở địa điểm cổng thi, lại lần nữa hiện lên trong lòng họ.
Sở Nghệ Niên và Tống Ỷ Thi... Là mối
quan hệ gì đây?
Chỉ có nhóm người Ung Dương mới biết
rõ, Sở Nghệ Niên là anh trai của Tống Ỷ Thi.
Nhưng ngay cả như vậy, điều đó
không ngăn cản việc Ung Dương không thích Sở Nghệ Niên.
Đã rất lâu rồi, cậu không gặp Tống Ỷ
Thi.
Ung Dương nghĩ thầm.
Nỗi bực bội và khát vọng bị đè nén
sâu dưới đáy lòng bỗng nhiên trào ra.
"Để tôi đưa đi." Ung
Dương đứng lên trước.
Tề Kiến Quân vội vàng kéo vạt áo cậu.
Này anh Dương, anh vợ của cậu đang
trừng cậu kìa!
Giáo viên dẫn đoàn tạm dừng chiếc
đũa trên tay, rồi nói: "Sao có thể làm phiền người khác được? Thẩm hội trưởng
và Tống Ỷ Thi đều ở tầng một, Thẩm hội trưởng sẽ đưa đi." Giáo viên dẫn
đoàn nói xong, liền nói thầm hai câu: "Thật ra điều thầy muốn nói, đây là
khách sạn, từ sảnh tiệc đến phòng chỉ có vài bước chân, cũng không cần thiết phải
đưa đi nhưng chú ý an toàn cũng tốt…"
Giáo viên dẫn đoàn còn đang tự nói
thầm một mình.
Nhưng không khí trong sảnh tiệc bỗng
nhiên ngưng trệ lại.
Thẩm, Diệu, Chu...
Sở Nghệ Niên ngước mắt lên rồi tỉ mỉ
đánh giá thiếu niên kia một lần.
Ung Dương cũng nhớ lại những hồi ức
nóng bỏng kia giữa Tống Ỷ Thi và Thẩm Diệu Chu.
Bước chân của Tống Ỷ Thi liền cứng
đờ.
Giáo viên dẫn đoàn dường như đang
chụp lấy đôi cánh của cô rồi ‘vù’ một cái, liền đem cô ném vào nồi hấp trên lửa.
Nước sôi lửa bỏng.
Cầu xin thầy đừng nói gì nữa!
Thẩm Diệu Chu làm như không nhận ra
ánh mắt của những người khác.
Thái độ cậu ấy khác thường ngẩng đầu
lên, đáp một tiếng rồi thản nhiên nói: "Vâng, để em đưa đi."
Giọng điệu thờ ơ này, nghe có vẻ tự
nhiên nhưng thật ra lại càng đâm sâu vào lòng Ung Dương và Sở Nghệ Niên và nhất
là Sở Nghệ Niên.
Anh cũng không dùng giọng điệu hiển
nhiên như vậy, sao có thể đến lượt Thẩm Diệu Chu chứ?
Thẩm Diệu Chu nói xong, chân dùng sức
đạp nhẹ một cái, ghế liền trượt về phía sau.
Tống Ỷ Thi tự nhủ trong lòng, đúng
thật là cảm ơn thầy.
Cô cắn một miếng bánh dứa, vừa đói
vừa tức, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt hung dữ nói: "Đừng nhúc nhích! Tôi lớn
rồi tự có tay chân, tôi tự đi được, bái bai!"
Tống Khởi Thi nói xong, liền lộ ra
chiếc nĩa sắt đang nắm chặt trong tay, trên nĩa sắt còn cắm một quả đào mật.
Đầu nĩa xuyên qua quả đào, tỏa ra một
chút hào quang.
Cô đang tức giận.
Biểu cảm vừa hung vừa dữ… Nhưng lại
đáng yêu.
Mấy người Ung Dương theo bản năng
liền nín thở.
"À được rồi, đi đi, nghỉ ngơi
cho tốt. Đừng chần chờ nữa, nếu có lo lắng hay vấn đề gì... Thì cứ gọi điện thoại
cho thầy." Giọng của giáo viên dẫn đoàn chen vào, liền phá tan bầu không
khí này.
"Dạ, bái bai." Giáo viên
dẫn đoàn còn đưa tay lên lắc lắc.
"Xì, hôm nay hình như hơi lạnh,
máy sưởi trong sảnh khách sạn bị hỏng à?"
Đám người Sở Nghệ Niên vẫn nhìn
theo cho tới khi hình bóng Tống Khởi Thi hoàn toàn b ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.