《
Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
Tống
Ỷ Thi làm xong hết các câu hỏi thì cũng say sẩm mặt mày.
Liên
Phi quét mắt liếc nhìn qua quyển vở của cô, nó đã được viết kín rồi. Sau đó cô
ấy lại nhìn lại quyển vở của mình, những chỗ trống thật chói mắt. Liên Phi làm
sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy chứ? Cô ấy không thể tiếp tục ở lại đây
được nữa.
Liên
Phi cứ như vậy mà kết thúc khoảng thời gian làm bài tập về nhà ngột ngạt của
mình.
Ngay
sau khi Liên Phi vừa rời đi, trong phòng học chỉ còn lại hai người Tống Ỷ Thi
và Thẩm Diệu Chu.
Thấy
vậy Tống Ỷ Thi cũng nhanh chóng kéo cặp sách lại và đeo lên người.
“Hôm
nay cảm ơn cậu nhé.” Tống Ỷ Thi gật đầu nói lời cảm ơn, sau đó liền quay đầu
chạy.
Thẩm
Diệu Chu cũng ngồi yên tại chỗ của mình, khẽ gật đầu, sau đó nhìn theo hướng
Tống Ỷ Thi rời đi. Mấy giây sau, cậu ấy mới từ từ đứng dậy và đi theo ra khỏi
phòng họp.
Còn
về phía Tống Ỷ Thi, ngay khi cô vừa mới chạy đến đầu cầu thang thì di động của
cô cũng reo lên.
Sau
khi cánh tay của Mạc Tiếu Phàm bị trật khớp, cô ấy bị sốt liên tục suốt mấy
ngày vì thế đã được đưa vào nhập viện.(C a l an t h a - T Y T )
Mặc
dù cô ấy đang nằm viện nhưng thông tin vẫn rất nhanh nhạy như cũ. Hôm nay có cô
bé đàn em đến thăm bệnh còn thấp tha thấp thỏm nói với cô ấy: “Hình như sau khi
tan học em đã nhìn thấy Thẩm Diệu Chu và Tống Ỷ Thi của lớp ba người trước
người sau lặng lẽ đi đến khu bồi dưỡng học sinh giỏi.”
Mạc
Tiếu Phàm bất ngờ đến nỗi làm đổ cả cốc nước của mình.
Cô
bé đàn em thấy sắc mặc của cô ấy có gì đó không đúng nên hỏi nhỏ: “Chị Mạc,…
Bây giờ trên Tieba đều nói chị sợ Tống Ỷ Thi, chị thật sự sợ chị ấy sao?”
Mạc
Tiếu Phàm nghiến răng nghiến lợi trả lời: “Đương nhiên chị không sợ rồi!”
Cô
bé đàn em gật gật đầu, thấy sắc mặt cô ấy càng lúc càng khó coi nên cũng không
dám nán lại lâu mà vội vàng rời đi cùng những người khác.
Chẳng
mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại duy nhất Mạc Tiếu Phàm.
Cô
ấy rất nhanh chóng trở nên lo lắng đứng ngồi không yên, trằn trọc quay bên nọ
lật bên kia.
Lén
lút đi đến khu bồi dưỡng học sinh giỏi sao?
Mạc
Tiếu Phàm càng nghĩ càng cảm thấy khó mà chấp nhận được, tâm trí cô ấy rất
nhanh chóng đã trở nên hỗn loạn.
Cô
ấy nhìn chằm chằm vào tấm giấy dán tường màu trắng của phòng bệnh một hồi lâu,
trong lòng cô ấy trào dâng một nỗi tức giận và buồn bã khó có thể diễn tả, cô
ấy chộp vội chiếc điện thoại lên và nhập số điện thoại của Tống Ỷ Thi mà lần
trước đã lấy được từ trong tay cô bé đàn em vào máy.
Bấm
gọi.
Mình
phải tổng sỉ vả cho cậu ta một trận!
“…
Alo.”
“…”
Tống
Ỷ Thi ở đầu dây bên kia cảm thấy hơi kỳ lạ, cô lấy điện thoại xuống nhìn xem số
điện thoại gọi đến là của ai nhưng đó hoàn toàn là một dãy số lạ, cô không hề
quen.
Tống
Ỷ Thi: “Xin hỏi ai vậy ạ?”
Giọng
điệu của Tống Ỷ Thi dễ nghe một cách kinh khủng.
Lời
vừa buông xuống đã có thể phá tan những bực bội và chán nản chồng chéo lên nhau
kia.
“Huhu…”
Trong điện thoại đột nhiên truyền đến một tiếng khóc nức nở mà cô không ngờ
tới.
Tống
Ỷ Thi: ?
Tống
Ỷ Thi: “Alo? Nếu bạn còn tiếp tục không lên tiếng, tôi sẽ dập máy đấy…”
Giọng
điệu của Tống Ỷ Thi dường như trở nên dịu dàng hơn.
Mạc
Tiếu Phàm day day huyệt thái dương đa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.