《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》  Ung Dương sững sờ nhìn Sở Nghệ Niên, còn chưa kịp hoàn hồn. … Anh trai? Cậu đột nhiên nhớ lại những lời Sở Nghệ Niên đã cảnh báo khi còn ở biệt thự Xương Du, mọi thứ dường như rất hợp lý, không có gì sai sót. Rất nhanh, Ung Dương đã khôi phục lại tinh thần: “Cậu Sở có thể đi cùng chúng tôi.” Việc anh Dương cho người khác lên trực thăng ngồi cùng là điều chưa từng xảy ra. Tề Kiến Quân tặc lưỡi. Sở Nghệ Niên: “Không đi. Tống Ỷ Thi cũng sẽ không đi.” Ung Dương nhíu mày, ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn Sở Nghệ Niên: “Cậu thật sự là anh trai của Tống Ỷ Thi sao?” Cậu không biết nhiều về Tống Ỷ Thi, nhưng cũng biết rõ hoàn cảnh gia đình của cô từ đám người Quách Viên suốt ngày lải nhải bên tai. Gia cảnh của cô không quá tốt, Sở Nghệ Niên lại là người như thế nào?
“Tôi còn chưa hỏi cậu Ung, vì sao lại dẫn em gái tôi đến nơi như thế này.” Sở Nghệ Niên lạnh lùng nói. Ung Dương cởi mũ bảo hiểm. Chiếc mũ bảo hiểm khiến cho mái tóc của cậu hơi rối, nhìn qua trông cũng khá bảnh bao. “Vậy tại sao cậu lại ở đây?” Bầu không khí giữa hai người càng lúc càng căng thẳng. Chu Trấn Hưng há hốc miệng, trong lòng thầm nghĩ, anh Dương ơi, tỏ ra giận dỗi với anh vợ như thế sẽ không có kết quả tốt đâu! Bỗng có một tiếng nói cắt ngang, có hơi tức giận: “Cậu ta đi theo đoàn phim đến đây hưởng chút gió trời thôi.”
Lời vừa dứt, người đàn ông cũng tiến đến trước mặt. Người đó mặc một chiếc áo khoác da bò, quần túi hộp, trên cổ có một hình xăm, nhìn kỹ giống như chữ Phạn. Anh ta có một bộ râu rậm rạp và đội một chiếc mũ rộng vành, che gần hết khuôn mặt, chỉ có thể nhìn thấy thoáng qua làn da tối màu.(C a l an t h a - T Y T ) “Xin chào, tôi tên là Liêu Học Khang.” Anh ta đưa tay ra trước mặt Tống Ỷ Thi. Tống Ỷ Thi bị kẹt ở giữa còn đang đau đầu nhức óc, đột nhiên nhìn thấy bàn tay này, hơi sửng sốt. Hả?
Anh ta đang chào hỏi cô sao? “... Xin chào.” Tống Ỷ Thi chậm rãi trả lời lại, nhưng không bắt tay anh ta. Cô không muốn dính líu quá nhiều đến Sở Nghệ Niên nên rất cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc với những người xung quanh anh. Sẽ tốt hơn nếu như lưu lại cho đối phương một ấn tượng bất lịch sự chăng?
Liêu Học Khang cười, bộ râu cũng rung theo, nói: “Hình như cảnh sát đang đến…Chúng ta lên xe từ từ nói chuyện.” Trong lòng Ung Dương cháy lên một ngọn lửa bức bối. Cậu ngước mắt lên, lạnh lùng nhìn Liêu Học Khang. Ai là “chúng ta” với anh ta?
Dường như Liêu Học Khang không để ý đến bầu không khí kỳ quái, quay người chào hỏi các minh tinh khác: “Còn ngẩn ngơ ra đó làm gì? Đi thôi!” Những người khác nào dám lờ đi Liêu Học Khang, bọn họ lần lượt sôi nổi đi theo vây quanh anh. Lúc này, cảnh sát cũng đi tới, nhìn về phía Ung Dương đầu tiên: “Người thân của cậu đang chờ cậu.”
Ung Dương cau mày. “Làm phiền mọi người đi theo chúng tôi, chúng tôi cần làm rõ một số vấn đề.” Viên cảnh sát nói xong, nhìn về phía đám người Tống Ỷ Thi. Tống Ỷ Thi cười đến mức hai mắt híp lại, nói: “Phối hợp với mọi người là nghĩa vụ của tôi!” Trong giọng nói có vẻ không kiên nhẫn, muốn lên xe cảnh sát rời đi ngay lập tức. Viên cảnh sát bị cô chọc cười. “Được rồi, vậy mời mọi người đi theo tôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play