《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》  Người đàn ông trung niên với khuôn mặt đen tối đứng trên xe, lạnh lùng nói: “Lần này chúng ta phải đối mặt với một đám tội phạm hung ác!” Người đàn ông vừa nói vừa đứng từ trên cao nhìn một vòng xung quanh. Tất cả mọi người đều nghiêm túc, sẵn sàng chiến đấu. Người đàn ông trung niên hơi dừng lại, nói lớn: “Hy vọng các người buông bỏ sự kiêu ngạo tự mãn, coi như đây là một bài huấn luyện dã ngoại. Những người hoàn thành cuối cùng sẽ phải nhận trừng phạt, trở thành lính hậu cần trong một tuần!” Lời này vừa dứt, những người phía dưới không ai nói gì, nhưng vẻ mặt càng lúc càng trở nên nghiêm trọng hơn. “Xuất phát!” Người đàn ông hô lớn. Mọi người nhảy ra khỏi xe, sải bước về phía trước. Tấn công một hang ổ tội phạm với bọn họ không phải là chuyện quá khó, nhưng nếu coi đó là một buổi huấn luyện dã ngoại chính thức thì khác! Ai nấy đều phấn đấu để trở thành người giỏi nhất, không ai muốn bị tụt lại phía sau so với người khác. Bọn họ nhìn chằm chằm vào ngôi làng nhỏ trước mặt, như thể đang thèm thuồng một chiếc bánh ngọt. Quách Viên ngồi phía sau cầm điện thoại di động, xung quanh cô là những người đàn ông to lớn, còn có cả mẹ của Ung Dương là Y Mỹ Tâm. Tất cả đều chăm chú nhìn vào nội dung tin nhắn trên điện thoại của cô ấy. “Nhóm người này lại dám chó cùng rứt giậu sao?” Một người nào đó đang mất bình tĩnh mắng mỏ. “Nhóm người ngồi không làm gì? Đang ngồi không sao? Có bao nhiêu người?” Đây lại là câu hỏi của một người nào đó rất bình tĩnh.(C a l an t h a - T Y T ) Quách Viên trả lời từng câu một, không dám bỏ sót một tí nào. Cuối cùng, Y Mỹ Tâm đột nhiên hỏi: “Người gửi tin nhắn là ai?” Quách Viên hơi sửng sốt, cô ấy lắp bắp nói: “Là Tống Ỷ Thi.”
Y Mỹ Tâm cụp mắt xuống, suy nghĩ một lúc: “Hình như tôi chưa từng thấy qua cái tên này trong danh sách lớp.” “Dạ vâng, cậu ấy mới đến.”
“Thì ra là vậy.” “Bà chủ Ung, bà xem…” Người bên cạnh chần chừ mãi mới lên tiếng. Y Mỹ Tâm bình thản nói: “Những chuyện này tôi cũng không biết nhiều lắm, giao cho mọi người chỉ huy, chỉ cần Dương Dương bình an vô sự là được.”
Một vài người thở phào nhẹ nhõm. Không sợ ra lệnh chết, chỉ sợ người ngoài nghề nhúng tay vào chỉ huy! Nghe thấy những lời này, bọn họ đột nhiên trở nên tự tin hơn, sắc mặt lạnh lùng cầm bộ đàm, bắt đầu dàn quân. Lúc này, cánh quạt trực thăng đã ngừng quay. Đứng sừng sững ngoài cửa nhà kho. Những tên côn đồ bị một lực quái dị hút đi ngã xuống đất, quần áo rách nát, máu tươi đầm đìa, sống chết không rõ. Mọi người nhìn chằm chằm vào chiếc trực thăng như thể đang nhìn thấy một con quái vật chuyên ăn thịt người. Bên tai họ vẫn còn tiếng vo ve, cửa trực thăng mở ra, một người đàn ông cao lớn bước xuống, trên tay ôm một chiếc mũ bảo hiểm. Trình Lâm và Thành Thi, còn cả đám người của chủ sở hữu khu nghỉ dưỡng đều ngây ra nhìn người đàn ông bước qua cánh cổng. Người đàn ông đi qua một bãi đất lộn xộn, đi thẳng về phía Ung Dương, ném cho cậu chiếc mũ bảo hiểm. “Cậu Ung, muốn lái thì lại đây.” Ung Dương bắt được chiếc mũ, nét mặt không chút thay đổi, kéo khẩu trang xuống, bình tĩnh nói: “Anh có thể nhận ra tôi sao?”
Người đàn ông cười nói: “Quân đội của chúng tôi chuyên dạy những lớp học này, chẳng lẽ lại không nhận ra tội phạm cải trang sao?”
Người đàn ông không che giấu giọng nói của mình, thậm chí còn cố tình khuếch đại âm lượng… Tống Ỷ Thi nghe thấy những lời này: … Đúng là thiên tài nói chuyện! Ai lại đi so sánh giống như tội phạm chứ? Khóe miệng Ung Dương giật nhẹ. Mọi người xung quanh run rẩy. Người đàn ông đang nói cái gì vậy? Bộ Đội? Nhìn lại chiếc trực thăng đó, lớp sơn phun vỏ ngoài có vẻ không được bình thường. Rốt cuộc những người này có lai lịch như thế nào?
Những người vốn đang hoảng loạn chạy trốn, thậm chí còn có ý định bắt Tống Ỷ Thi và Ung Dương đều sững sờ. Trình Lâm từ từ bình tĩnh lại. Chỉ có một người đến…Một người có thể làm được gì? Hắn ta đang lái một chiếc trực thăng, chứ không phải máy bay ném bom. Trình Lâm nghiến răng nghiến lợi, đi lên trước đá một cái vào mông ông chủ, hung hăng nói: “Còn ngây ra đó làm gì? Ông cũng biết bọn họ lợi hại như thế nào, bây giờ không ra tay thì còn chờ đến bao giờ? Những người ông đào tạo đâu rồi? Những kẻ không sợ chết kia đâu? Chỉ cần bọn họ chịu ra tay, tôi sẽ trả tiền!” Ông chủ hét lớn: “Lão Đỗ! Gọi người ra đây!” Lão Đỗ đáp lời, lấy ra một chiếc bộ đàm từ thắt lưng. Thành Thi thấy vậy cũng thả lỏng cơ thể. Cô ta lắc cánh tay đang run, thầm nghĩ trong lòng, may mà chỉ có một người đến… Không ai biết Lão Đỗ nói gì với đầu bên kia của bộ đàm, ngay sau đó có một trận rung chuyển đất trời đang đến gần. Đó là tiếng bước chân của nhiều người đang ùn ùn kéo tới. Lão Đỗ nở nụ cười quái dị, sau đó quay người đi tới cửa. Trình Lâm liếc nhìn những tên côn đồ đã nhanh chóng mất đi sức chiến đấu, trong lòng thầm chửi thề. Nuôi những tên côn đồ này còn không bằng dân làng nhanh nhẹn dũng mãnh…Vừa nghĩ tới đây, Trình Lâm đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu quát: “Lão Đỗ! Mau quay lại đây! Tránh ra…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play