《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha
TYT》
[Chúng tớ đã đến khu nghỉ dưỡng được nửa ngày, nhân viên dẫn chúng tớ
đến đây rồi biến mất không tăm hơi.]
[Trước mặt có một cánh cổng sắt đang đóng chặt.]
[Tớ nhờ Phương Lập đi tìm người rồi.]
Quách Viên nhanh chóng gửi đi một loạt tin nhắn.
Tống Ỷ Thi cúi đầu, gõ nhanh vào bàn phím điện thoại: [Đừng tìm nữa,
cách xa chỗ khu bảo vệ một chút. Có đánh nhau rồi, khu nghỉ dưỡng này chắc sẽ
chó cùng rứt giậu. (*)]
Vì thời gian gấp gáp, nên những tin nhắn mà Tống Ỷ Thi gửi đi đều khá
ngắn gọn.
Ngay khi tin nhắn hiển thị báo hiệu gửi đi, cột sóng của điện thoại di
động nhấp nháy rồi biến mất.
Tín hiệu đã biến mất.
Tống Ỷ Thi cau mày, nghe thấy cậu trai trẻ bên cạnh cô nói: “Cậu chủ,
bọn họ đã kích hoạt thiết bị gây nhiễu sóng.”
Thẩm Diệu Chu đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm như đang đeo một lớp mặt
nạ lộ ra chút ánh sáng, dừng trên người Tống Ỷ Thi.
Cậu ấy yên lặng đứng nhìn cô.
“Rất thông minh.” Giọng của Thẩm Diệu Chu giống như đang đánh giá một
cách khách quan.
Nhưng Tống Ỷ Thi cảm thấy ớn lạnh, chạy dọc từ xương sống lên đến tận
đỉnh đầu. Trong một lúc, Tống Ỷ Thi không biết nên nói gì, bèn nhìn vào cậu ấy,
thong thả chớp mắt.
Cô đang giả ngu.
Thẩm Diệu Chu nhìn cô chằm chằm, ánh mắt càng trở nên sâu thẳm hơn.
Ngay cả những cậu trai trẻ đứng ở một bên cũng chú ý đến sự im lặng của
Thẩm Diệu Chu.
“Cậu chủ?” Người thanh niên nói nhỏ.(C a l an t h a - T Y T )
Thẩm Diệu Chu vẫn không quay đầu lại, tiếp tục nhìn Tống Ỷ Thi, khiến
cô thấy dựng tóc gáy.
“Đợi đã.” Lúc này Thẩm Diệu Chu mới mở miệng nói.
Trên mặt người thanh niên thoáng qua vẻ hơi khó hiểu, nhưng vẫn nghe
theo mệnh lệnh của Thẩm Diệu Chu, trả lời: “Vâng.” Sau đó người thanh niên liếc
mắt nhìn Tống Ỷ Thi, ngoan ngoãn đứng yên.
Tống Ỷ Thi không thể chịu đựng được nữa.
Cô dời tầm mắt về phía trước, nhìn Ung Dương đang đứng ở phía xa.
Ung Dương đã kết thúc cuộc gọi.
“...Mẹ kiếp, sao lại không có sóng?” Ung Dương cau mày, đút điện thoại
vào túi quần, chộp lấy nhân viên đang lao tới từ phía đối diện, sắc mặt lạnh
lùng giống như vừa vồ được một cây củ cải to lớn, đập vào bức tường phía sau.
Đối phương không có sức lực chống trả, đầu bị đập chảy đầy máu, hoa mắt
chóng mặt, hình ảnh cuối cùng trong đầu hắn trước khi ngất đi là dáng hình của
một thanh niên cao lớn, đang cúi đầu nhìn xuống giống như Diêm Vương sống.
“Đừng hoảng! Đừng hoảng…” Lão Đỗ đứng từ xa hét lên, giọng đứt quãng:
“Không bắt được bọn họ, hôm nay ai cũng đừng hòng chạy thoát! Các người cũng
không muốn bị cảnh sát bắt chứ?”
Câu nói này như đâm chọc vào trái tim của những người xung quanh.
“Bắt lấy cô gái kia! Đi bắt lấy cô ta!” Có người hô to.
Tống Ỷ Thi khẽ thở dài.
Thật là một lũ khốn vô lương tâm!
Không đụng được vào Ung Dương nên mới ra tay với cô sao?
Cả Sở Nghệ Niên và Ung Dương đứng ở đằng xa đều nghe thấy những lời
này.
Cả hai cau mày, cầm lấy bộ dao dĩa trên bàn và ném vào người đang nói.
Người nọ vừa dứt lời, đầu đã chảy máu, một tiếng “bốp” giòn tan. Trong
đầu hắn lập tức thấy quay cuồng, vội đưa tay sờ vết thương trên trán, sau đó
bên phải lại có một tiếng “bốp”, phía bên phải cũng nóng rực, một dòng máu đỏ
từ từ chảy xuống.
Người đàn ông ngồi phịch xuống đất, không nói được lời nào.
“Cái quái gì vậy? Dám nhằm vào Tống Ỷ Thi sao!”
“Đúng là chưa từng gặp qua kẻ nào hèn nhát đến như vậy!”
Nhóm người Tề Kiến Quân buông lời chửi rủa, nhặt bộ dao dĩa trong tay
và ném vào đầu người đàn ông, “rắc rắc” “đùng”, người nọ không nghĩ tới chỉ vì
một câu nói của bản thân mà bị ăn đánh đến mức như thế này.
“Ối!”
“Trời ơi!”
Hắn quỳ xuống đất, hai tay ôm đầu co ro như một con gián bị bẹp dí.
Tống Ỷ Thi: …
Thẩm Diệu Chu không nhìn cô nữa, cũng liếc người kia một cái, không nói
gì.
Tống Ỷ Thi thấy rất bất ngờ.
“Các cậu mang theo thiết bị làm nhiễu sóng sao?” Tống Ỷ Thi lớn tiếng
hỏi.
Thẩm Diệu Chu bình thản nói: “Cậu đang hỏi tôi sao?”
Cổ họng Tống Ỷ Thi hơi nghẹn lại, nhìn thấy vẻ mặt rạng rỡ và khí chất
nho nhã của Thẩm Diệu Chu…Đúng là một người đàn ông xấu xa, làm gì có chỗ nào
trên người giống nam chính chứ, phải là vai phản diện mới đúng.
Tống Ỷ Thi gật đầu: “Đúng, tôi đang hỏi cậu đấy.”
Thẩm Diệu Chu cũng không có ý định giấu diếm điều gì, gật đầu nhẹ: “Ừ.”
Giọng điệu bình thản đến nỗi khiến người ta ngứa hết cả răng.
Nói xong, cậu ấy nhìn Tống Ỷ Thi và chậm rãi bổ sung thêm: “Cậu thật
thông minh.”
Tống Ỷ Thi không thể nhịn được nữa, tức giận nói: “Tôi không thông minh.”
Khi cô nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cậu thanh niên nọ và Thẩm Diệu
Chu vừa rồi, cô mới phát hiện có gì đó không hợp lý, không được ổn lắm. Sau khi
suy nghĩ cẩn thận, cô càng thêm chắc chắn rằng, khi thanh niên đang bật thiết
bị gây nhiễu tín hiệu, câu trả lời của Thẩm Diệu Chu chính là “đợi đã”. Cả hai
người đều không bận cũng không vội vã, chờ sao? Họ đang chờ cái gì?
Rõ ràng là họ đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ chờ để bật thiết bị chắn sóng điện thoại mà thôi.
Rốt cuộc Thẩm Diệu Chu đã lớn lên trong hoàn cảnh như thế nào, mà lại
nhạy cảm đến như vậy?
Tới nơi này cũng không quên mang theo món đồ kia.
Tống Ỷ Thi đang nghĩ ngợi thì nghe Thẩm Diệu Chu nói: “Không, cậu thông
minh mà.”
Tống Ỷ Thi không còn sức để phân bua với cậu ấy.
Cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, nói nhỏ: “Bây giờ không mở ra, vậy còn
đợi đến khi nào?”
Giọng điệu của Thẩm Diệu Chu vẫn rất bình tĩnh, giống như đang nói
“Thời tiết hôm nay nắng đẹp”, và nói: “Tôi không muốn khiến mọi thứ dễ dàng hơn
với Ung Dương.”
Tống Ỷ Thi: ?
Không thể nào, Thẩm Diệu Chu lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Có đúng là
như thế này không?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT