《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha
TYT》
“Bọn mày định làm gì đây? Hả? Định làm gì! Muốn nhốt bọn tao lại phải
không?”
“Điên rồi, bọn mày đúng là điên rồi…”
“Khu nghỉ dưỡng của các người sao lại có thể để cho một bọn xã hội đen
trà trộn vào thế này!”
“Tao nói cho bọn mày biết, em rể tao làm ở cục cảnh sát… Đấy nhé! Đừng
có động vào tao!”
Ngay lập tức cục diện nơi này liền trở nên hỗn loạn.
Ông chủ cũng không ngờ tới. Rõ ràng nơi này đáng nhẽ phải là nơi diễn
ra lễ hội hóa trang, thế nào mà mới trong chớp mắt đã trở thành nơi đẫm máu thế
này.
“Có gì từ từ nói! Có gì từ từ nói… Đừng động tay động chân nữa!” Ông
chủ hét lớn. Ông ta giơ cánh tay lên vung vẩy giữa không trung, không ai có thể
bắt được.
Mấy người Chu Trấn Hưng không thể kìm nén được sự phấn khích trong
giọng nói: "Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta thể hiện vai trò ở đây
rồi..."
Tề Kiến Quân thì lại bàng hoàng nói: “Thế này thì chẳng phải chẳng cần
đợi đến ba ngày sao?”
Chu Trấn Hưng trợn ngược mắt nhìn cậu ấy: “Bây giờ mà cậu còn quan tâm
nhiều thế làm gì?”
Tề Kiến Quân gật đầu: “Cậu nói rất có lý.”
Vừa dứt lời, Tề Kiến Quân liền chống tay lên dãy bàn dài trước mặt rồi
trực tiếp nhảy bật qua đi thẳng tới phía trước thực hiện một mạch các động tác.
Cậu ấy tiện tay tóm lấy một người đàn ông đeo mặt nạ, kéo cổ áo, ấn đầu anh ta
xuống.
Người bị cậu ấy túm cổ sợ hãi gào thét: “Đừng động vào tôi, đừng động
vào tôi, lúc nãy tôi không hề nói gì! Lúc nãy tôi không nói bất kỳ câu nào…”
“Ông đây không quan tâm mày nói hay không nói!”
Từ lúc cánh cửa lớn được đóng lại thì bất kỳ ai cũng đừng mong chạy
thoát.
Nói hay không nói thì cũng chẳng có gì khác nhau cả.
Chu Trấn Hưng đứng ở đằng sau mắng một câu: “Mẹ kiếp, Tề Kiến Quân. Con
mẹ cậu chạy nhanh thế! Đợi ông đây với chứ…”(C a l an t h a - T Y T )
Tất cả đám người Ung Dương đưa đến đều bắt đầu hành động.
Bên dưới chiếc mặt nạ, đôi mắt bọn họ lộ ra, sáng lấp lánh.
Như thể một con sói nhìn thấy máu tươi liền đột nhiên toát ra sự hung
dữ từ trong xương cốt.
Chiếc bàn dài bị ném lật ngược lại.
Nhân viên phục vụ la hét và trốn chạy tứ phía.
Tống Ỷ Thi: ?
Không đúng, chẳng phải đã thỏa thuận là tới tìm bằng chứng hay sao?
Tại sao còn chưa cãi nhau đã trực tiếp động tay động chân luôn rồi?
Hơn nữa mẹ kiếp, trông ai cũng giống như phần tử phạm tội thế này?
Tống Ỷ Thi mơ hồ cảm nhận được một cách mạnh mẽ rằng bọn họ dường như
đến đây là để đánh đập, đốt phá.
Cậu thanh niên bên cạnh Thẩm Diệu Chu cũng không thể đứng yên được nữa,
cậu ta chỉ cảm thấy ngứa ngáy tay: “Cậu chủ, chúng ta cứ đứng như vậy sao?
Không ra tay ạ?”
“Ừ.” Thẩm Diệu Chu lên tiếng trả lời một cách lãnh đạm.
Cậu thanh niên không nhịn được mà lẩm bẩm một câu: “Không tìm thấy Lâm
Quyền. Rõ ràng bọn người này có rất nhiều điểm khả nghi. Từ trước đến giờ tính
khí cậu chủ đâu có tốt như vậy…”
Cậu ta còn chưa nói hết câu đã thấy Thẩm Diệu Chu đột nhiên giơ tay nắm
lấy tay áo của cái cô Tống Ỷ Thi kia.
“Lại đây một chút.” Thẩm Diệu Chu nói.
Cậu thanh niên: ?
Tống Khởi Thi đột nhiên bị túm lại cũng không hiểu chuyện gì: ?
“Lại đây một chút.” Thẩm Diệu Chu không hề thấy phiền khi lặp lại câu
nói vừa nãy với giọng điệu bình tĩnh.
Tống Ỷ Thi: “Không, còn lâu…” Cô còn chưa nói xong, đột nhiên có một gã
đàn ông trung niên ngã nhào về phía cô. Tống Ỷ Thi giật mình vội lùi lại phía
sau hai bước.
Gã đàn ông trung niên đó rơi “bịch” một cái xuống mặt đất. Chiếc mặt nạ
trên khuôn mặt gã ta cũng bị rơi xuống để lộ ra đôi tai to và cái đầu múp.
Gã đàn ông này thực sự trông xấu xí và ngán ngẩm quá đi.
Tống Ỷ Thi cau mày, lùi thêm mấy bước về phía sau theo bản năng, kết
quả lại đụng trúng phải cái gì cứng cứng… Tống Ỷ Thi ngẩng đầu lên nhìn.
Là lồng ng� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.