《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha
TYT》
Cậu trợ lý mà Sở Nghệ Niên dẫn theo bị dọa cho một phen sửng sốt, vội
vàng lấy từ trong túi ra một chiếc khăn tay. Khi đưa chiếc khăn tay đến trước
mặt Sở Nghệ Niên, cậu trợ lý chợt nhớ ra rằng anh có một chút ám ảnh về sự sạch
sẽ...
Trong lúc cánh tay của cậu trợ lý đang đóng băng giữa không trung.
Tống Ỷ Thi đã rất nhanh chóng lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi
mình đưa cho anh.
Cậu trợ lý chậm rãi thở phào một hơi rồi yên tâm thu tay mình về.
Hội trường bỗng trở nên im ắng mất vài giây.
Lúc này ông chủ mới bừng tỉnh, giơ tay lên lau mặt.
Ông ta không đeo mặt nạ nên thật sự đã bị Sở Nghệ Niên phun rượu lên
đầy mặt không trượt giọt nào.
Sở Nghệ Niên cũng hơi ngây ngốc một chút nhưng rất nhanh đã khôi phục
lại trạng thái thường ngày.
Anh nhận lấy chiếc khăn tay nhưng lại không hề nói một lời “xin lỗi”.
Ông chủ nơi này thực sự không đáng để anh phải xin lỗi.
Sở Nghệ Niên cầm lấy chiếc khăn tay lau lau khóe miệng.
Chiếc khăn tay vì bị chà sát mà có hơi nhăn nhúm nhưng trên chiếc khăn
lại tỏa ra một mùi hương xà phòng thoang thoảng.
Mùi hương này mang đến cho người ta cảm giác còn sạch sẽ hơn cả mùi
nước hoa.
“... Ông đang làm cái quái gì vậy?” Sở Nghệ Niên đè thấp thanh âm
xuống, nói với giọng đầy giận giữ.
Nói xong, anh liền ngẩng đầu nhìn một lượt xung quanh, anh đang muốn
tìm xem ai trong số những người ở đây đã dẫn dắt Tống Ỷ Thi đi làm chuyện xấu
xa, anh sẽ vặn đầu người đó để làm bóng đá.
Ánh mắt này của anh đã được Ung Dương bắt gặp, khuôn mặt dưới chiếc mặt
nạ của cậu cũng vì thế mà trở nên tối sầm lại.
Con mẹ nó cái tên này lại từ đâu tới vậy? Sao mà cũng lại quen biết
Tống Ỷ Thi thế này?
Thậm chí Ung Dương còn rất nhanh chóng nảy ra một ý tưởng trong đầu là
lúc nào ủi đất san bằng nơi này sẽ tiện thể đào luôn một cái hố, sau đó chôn
chung cái người trước mặt này và cái tên Thẩm Diệu Chu đang đứng ngay sau kia
với nhau.
Sau khi trở về cũng không có ai biết được bọn họ đã được chôn ở đâu.
Như vậy không phải là quá tuyệt vời hay sao?
Không chỉ có Ung Dương.(C a l an t h a - T Y T )
Mà những người khác cũng không nhịn được, bọn họ quay sang nhìn Sở Nghệ
Niên thêm lần nữa.
Người thanh niên này có dáng vẻ cao ráo, anh mặc một chiếc áo sơ mi và
chiếc quần tây vô cùng bình thường, không có bất kỳ logo thương hiệu gì cả.
Nhưng khí chất vẫn hơn người.
Thậm chí còn có chút quen thuộc khó diễn tả.
Nhưng thật sự để mà nói ra anh là ai thì lại không thể nào nói ra được.
Đặc biệt là...
Cách anh nói chuyện với Tống Ỷ Thi có vẻ hơi quá thân mật.
Đúng là thân mật quá rồi.
Thẩm Diệu Chu thầm nghĩ trong lòng.
Thân mật như thể là... Trong khi tất cả các du khách đến đây chỉ có thể
đứng từ xa ngắm nhìn một báu vật lạ quý hiếm mang trong mình một vẻ đẹp khiến
người ta ngỡ ngàng đang được trưng bày ở khu triển lãm, thì lúc này đột nhiên
có một kẻ điên bước vào, thô bạo đập vỡ tấm kính nơi trưng bày một cách thô bạo
rồi lấy đi bảo vật đang tỏa ánh sáng lung linh rực rỡ đó và cầm chắc trong tay
mình.
Điều này khiến người ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Dưới lớp mạt nạ, Thẩm Diệu Chu cũng phải cau mày nhưng không hề để lại
dấu vết.
Trong một khoảnh khắc, bầu không khí ngượng ngùng dường như đã tăng
thêm mấy lần.
Ông chủ cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn, ông ta chỉ có thể cầm
lấy tờ giấy do nhân viên phục vụ đưa cho và lau đi lau lại mặt mình. Lúc này,
lửa giận trong lòng ông ta đã dâng đến tận cổ họng nhưng lại không biết có
thích hợp để nó phun trào hay không.
Tề Kiến Quân và Chu Trấn Hưng là những người đứng gần đó nhất.
Bọn họ hết nhìn trái rồi lại nhìn phải và có ảo giác rằng mình đã đi
lạc vào một chiến trường nào đó...
Khuôn mặt đang được che giấu dưới lớp mặt nạ của anh Dương có lẽ cũng
đã đen đến nỗi có thể so sánh được vớ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.