《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha
TYT》
“Hiểu lầm hiểu lầm thôi! Ông chủ, vị này là cậu Ung – là khách quý của
chúng ta.” Lão Đỗ lồm ngồm bò dậy, lấy tay che mặt rồi nhổ “phì” ra một đống
máu, lòng bàn tay ngay lập tức cũng có thêm một chiếc răng cửa.
Lúc này, ông ấy không hề sợ đau mà còn chỉ tay vào Thành Thi và nói
liến thoắng: “Là cô ta, cô ta nói là quen biết cô Tống cho nên đã kéo cô ấy đi
nói chuyện. Chúng tôi thực sự không có ác ý, chúng tôi nào dám làm hại các vị
khách của mình chứ? Có cho tôi nghìn lá gan, tôi cũng không dám!”
Anh Cường đang đi theo phía sau ông chủ nhìn thấy cảnh tượng này cũng
liền cảm thấy bị sốc. Vết thương của hắn, ngay cả răng lợi của hắn dường như
cũng lâm râm đau theo.
Chàng thiếu niên này ra tay còn ác hơn cả cái tên Tề gì đó.
Ông chủ xoay lại cái mũ trên đầu rồi nhìn Ung Dương.
Ung Dương lại không thèm nhìn ông ta.
Sắc mặt của Ung Dương thâm trầm, cậu quét ánh mắt lãnh đạm qua đám
người trước mặt, cuối cùng nhìn thẳng về hướng của Thẩm Diệu Chu.
Ánh mắt của hai người giao nhau.
Từ ánh mắt của hai người đều có thể nhìn thấy sự sắc lạnh trong đó.
“Hội trưởng Thẩm thế nào mà cũng đến nơi này vậy? Đến chơi sao? Những
lời được nói ra từ miệng Ung Dương nghe có vẻ như là lời hỏi han bình thường
nhưng giọng điệu lại khá nặng nề.
Thẩm Diệu Chu vô thức liếc nhìn Tống Ỷ Thi rồi nhẹ nhàng lên tiếng:
“Không, tôi đến đây để tìm người.”
Ung Dương khẽ hừ một tiếng: “Người nào đến đây cũng đều nói như vậy.”
Cậu nhìn sang phía lão Đỗ và nói tiếp: “Đúng không?”
“Đúng, đúng…” trong lúc lão Đỗ mới trả lời được một nửa thì Thẩm Diệu Chu
khẽ liếc nhìn Ung Dương. Rõ ràng ánh mắt cậu rất bình tĩnh ấy vậy mà lại khiến
lão Đỗ có cảm giác sợ hãi giống như đang bước chân vào cánh cửa địa ngục. Người
đàn ông này… Người đàn ông này từng dính đầy máu. Hương vị đó chắc hẳn đã khắc
sâu vào tận xương tủy ông ấy. Chỉ cần ông ấy đối diện với ánh mắt của Ung Dương
đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Lão Đỗ nuốt nước bọt.(C a l an t h a - T Y T )
Nói như vậy là “đúng” hay “không đúng” đây?
Ông ấy có chút choáng váng. Đột nhiên rất nhiều mồ hôi cũng chảy ra từ
cái trán đẫm máu của ông ấy.
Ánh đèn đầy màu sắc không ngừng thay đổi đã giấu đi vẻ u ám nặng nề
trên gương mặt của ông chủ. Ông ta tiến lên phía trước một bước. Ánh đèn chiếu
thẳng lên đỉnh đầu ông ta khiến nụ cười có vẻ nồng hậu của ông ta trông có vẻ
kỳ quái.
“Nếu như đều quen biết nhau cả, vậy thì tại sao chúng ta không sắp xếp
một địa điểm lớn hơn nhỉ? Ông chủ nói một cách hớn ha hớn hở.
Ông ta hoàn toàn không so đo tính toán đến việc vừa rồi lão Đỗ bị đá
bay ra ngoài.
Từ nãy tới giờ Tống Ỷ Thi vẫn không hề lên tiếng.
Mãi đến lúc này, cô mới ngẩng đầu lên nhìn ông chủ.
Đột nhiên Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt lên tiếng: “Địa điểm lớn hơn sao?”
Ông chủ trả lời: “Đúng vậy.”
“Lớn cỡ nào?”
Ông chủ mở miệng đáp: “Cậu muốn lớn cỡ nào ạ…”
Thẩm Diệu Chu ngắt lời ông ta: “Chứa nổi người của tôi không?”
Ông chủ lẩm bẩm trong lòng, có thể có bao nhiêu người cơ chứ?
Mười người sao? Hay hai mươi người?
Ánh mắt ông chủ lóe lên, ông ta chỉ chỉ về phía Thành Thi và nói: “Đưa
cô ta lên đây, chúng ta đổi một chỗ khác rộng rãi hơn rồi từ từ ngồi xuống nói
chuyện. Sau đó để cô ta chuộc tội với các các vị khách quý một cách tử tế.”
Lão Đỗ đáp lại bằng một tiếng “Ây ây”, sau đó khập khiễng bước đến bên
cạnh Thành Thi, đẩy cô ta: “Không nghe thấy gì sao? Nhanh chân lên.”
Thành Thi mở to mắt không thể tin được, cô ta nghĩ thế nào cũng không
thể ngờ rằng mình lại lấy gậy ông đập lưng ông.
“Ông điên rồi à? Tôi đâu phải hàng hóa ở đây!”
Lão Đỗ cười với vẻ thản nhiên chẳng quan tâm: “Lúc nãy chẳng phải cô
còn tự dâng chính mình đến tận cửa phòng bao rồi sao?”
Thành Thi mấp máy môi, đương nhiên không thể nói rõ kế hoạch của chính
mình được.
Cô ta liền chạy về phía Ung Dương.
Còn có đám người đi theo Ung Dương… Trông bọn họ đều có vẻ rất lợi hại.
Liệu bọn họ có mạnh hơn Trình Lâm không? Chỉ cần có thể bám lấy một người, sau
này cô ta sẽ có cơ hội nhảy ra khỏi cái nơi phong thủy rách nát đó. Công ty của
bố cô ta cũng có thể được thơm lây. Sau này cô ta cũng chẳng cần phải đi lấy
lòng bọn Trình Lâm nữa… Chính vì ôm cái dã tâm như vậy nên Thành Thi mới dứt
khoát đập nồi dìm thuyền[1].
* Đập nồi dìm thuyền[1]: hành sự một cách quyết đoán, không chừa cho
bản thân hoặc người khác một lối thoát.
Ai ngờ được rằng nồi thì vỡ rồi, thuyền cũng chìm rồi nhưng lại chẳng
thu được kết quả tốt đẹp gì.
Việc tự mình chủ động dâng hiến với việc bị ông chủ gọi là món hàng
trong đó, có thể giống nhau sao?
Lão Đỗ vẫn dùng giọng điệu mọi khi để nói: “Ây, dù gì cũng như nhau cả
mà. Cô cũng biết trò này chẳng phải chỉ cần nằm đấy mà kiếm tiền hay sao? Có gì
khó khăn với cô đâu.”
Lời lão Đỗ nói khá là thẳng thắn và thô lỗ. Trước đây, Thành Thi đã
không ít lần nghe thấy ông ấy nói với những người khác như vậy.
Khi đó, nghe thấy những lời này cô ta còn đứng ở một bên mà cười thích
thú tận hưởng bộ dạng hoặc là ngơ ngác hoặc là hoảng hốt hoặc là bị dụ dỗ đến
mức ngoan ngoãn nghe lời của những người đó. Mỗi lần như vậy cô ta đều không
nhịn được mà cười lớn tiếng, thậm chí còn có cảm giác vui sướng khi bản thân
nắm trong tay cái quyền khống chế sự sống chết của bọn họ. Người là do cô ta
đưa tới, cô ta kiếm tiền nhờ bọn họ. Cuối cùng bọn họ vẫn phải cảm ơn cô ta, ở
trường còn phải xem sắc mặt của cô ta mà hành xử… Đáng nhẽ ra lão Đỗ phải thoải
mái mà sỉ nhục bọn gái điếm này mới đúng.
“Các người không thể làm như vậy.” Suy nghĩ của Thành Thi lúc này mới
quay trở về với hiện thực.
Bây giờ người đang nghe những lời lão Đỗ nói đã biến thành cô ta.
Lão Đỗ lại không muốn lải nhải dông dài với cô ta. Ông ấy đã mất mặt
lắm rồi, không thể lại mang cái danh “không làm được việc” trước mặt ông chủ
nữa. Đứa cháu trai ngoan của ông ấy còn đang đợi để được đi theo ông ấy làm
việc vặt.
Người phụ nữ trung niên bình thường vẫn chịu trách nhiệm về Tất Hiểu
Tuệ không nói một lời nào, mặt cũng không chút cảm xúc bước đến chặn họng cô
ta, còn véo một nhát vào dưới cánh tay cô ta rồi cứ thế mà kéo đi. Người phụ nữ
có khuôn mặt hung dữ, thân hình to béo vạm vỡ. Cái khí thế bình thường Thành
Thi vẫn dùng để vả mặt giật tóc người khác giờ chỉ giống như một đóa bọt sóng
nhỏ nhoi vừa mới được dâng lên giữa lòng biển rộng lớn đã nhanh chóng bị nhấn
chìm.
Toàn bộ cảnh này đang được diễn ra dưới con mắt của mọi người.
Thẩm Diệu Chu chỉ liếc mắt nhìn một chút, vẻ mặt hờ hững, có vẻ như
cũng chẳng có thêm chút hứng thú nào. Điều này cũng không có gì là lạ, nếu xét
từ hoàn cảnh gia đình của cậu ấy thì cảnh tượng như vậy đối với cậu ấy mà nói
rõ ràng quá là bình thường.
Còn Ung Dương thì lại lên tiếng cười nhạo, vẻ mặt vô cùng ngạo nghễ,
trong mắt cậu cũng tràn đầy sự khinh miệt: “Thú vui ở chỗ các người là như vậy
sao? Trói người lại xong rồi đem đặt lên bàn à?”
Ông chủ cười cười rồi nói: “Vậy là có điều cậu không biết rồi. Những
người đến đây, bất kề là khách quý hay món hàng thì đó đều xuất phát từ sự tự
nguyện. Cô gái non nớt này thu dọn đồ đạc xong sẽ tự mình tìm đến. Lúc sắp lên
sân chơi sẽ không tránh khỏi có chút sợ hãi. Chúng ta phải dành cho cô ấy sự
tin tưởng tuyệt đối. Cô ấy không thể chỉ thu dọn đồ đạc xong mà lại không làm
việc được. Đây mới thực sự là khó tránh phải động tay động chân này.”
Ông chủ đó vừa nói vừa liếc nhìn Tống Ỷ Thi.
Ánh mắt dò xét người khác xem là người tốt hay người xấu của Tống Ỷ Thi
vô cùng nhạy bén.
Cô nhìn lướt qua cái người được gọi là ông chủ một cách rất nhanh chóng
mà không hề để ông ta phát hiện ra.
Cô hơi hoài nghi liệu có phải trước đó rất lâu những người ở nơi này đã
nhắm vào cô, coi cô là mục tiêu rồi hay không? Có lẽ Thành Thi đã từng cho ông
chủ xem qua ảnh của cô. Những lời nói của ông chủ đều có vẻ như đang muốn ám
chỉ cái gì đó.
Nếu như người đứng ở đây là nữ chính ban đầu thì có lẽ cô bé sẽ thực sự
bị dọa cho hoảng sợ đến nỗi không thành hình nữa rồi.
Cô bé sẽ sợ bị người ta vạch trần sao lại tự mình nhận một “món quà”
trong một cái vali rách nát như vậy. Cô bé sẽ sợ những cái nhìn săm soi lạnh
lùng của người lớn. Cô bé sẽ sợ những người đó sỉ nhục và áp bức cô bằng cách
đàm tiếu khắp nơi.
Nhưng cô thì không sợ.
Sở dĩ cô đến nơi này chính là vì muốn đối mặt với tất cả những thứ đen
tối đã vây hãm lấy nữ chính ban đầu ở cái thế giới nguyên bản[2] đã bị biến
dạng này.
* Thế giới nguyên bản[2]: thế giới trong tiểu thuyết.
Tống Ỷ Thi nhìn về phía Thẩm Diệu Chu.
Bây giờ biến số duy nhất ở nơi này chính là Thẩm Diệu Chu.
Trong thế giới nguyên bản, ba người Sở Nghệ Niên, Ung Dương và Thẩm
Diệu Chu đều là những nam chính khó có thể nắm bắt được.
Đến cuối cùng nữ chính cũng vẫn chưa thể hiểu rõ được bọn họ.
Nguyên nhân chính là ở chỗ Sở Nghệ Niên lật mặt còn nhanh hơn lật sách,
bên ngoài là một bộ mặt, bên trong lại là một bộ mặt khác; còn Ung Dương lại là
người vô cùng cảm xúc, hỉ nộ ái ố thay đổi thất thường; Thẩm Diệu Chu thì lại
là một người rất có trí tuệ có mưu lược, một khi cậu ấy đã không muốn để lộ thì
mọi người cũng khó có thể phân biệt được dù chỉ là một chút cảm xúc đang rò rỉ
trên khuôn mặt lãnh đạm của cậu ấy.
Tống Ỷ Thi thấp giọng nói: “Hội trưởng Thẩm.”
Ánh mắt của Thẩm Diệu Chu gần như là ngay lập tức đã rơi trên người Tống
Ỷ Thi.
Ánh mắt của Ung Dương khẽ lay động, trong phút chốc sự chú ý của cậu
cũng bị kéo về phía cô. Còn về cô gái bị kéo đi, cái cô gái mà nói là quen biết
với Tống Ỷ Thi đó, cô ta sống hay chết cũng không quan trọng. Vốn dĩ cậu cũng
chẳng phải người nhân từ gì. Lúc nãy sắc mặt thay đổi chẳng qua cũng vì nghĩ
đến bọn người này từng muốn kéo Tống Ỷ Thi vào cái hố lớn này mà thôi.
Trong cùng lúc, cả Thẩm Diệu Chu và Ung Dương đều nhìn cô.
Tống Ỷ Thi từ từ hít sâu một hơi sau đó thấp giọng nói với giọng điệu
chắc nịch: “Nếu đã là đến tìm người thì cậu không cần ở đây làm loạn với chúng
tôi đâu.” Vừa nói cô vừa ngẩng mặt lên mỉm cười với cậu ấy.
Thẩm Diệu Chu xuất hiện cùng với ông chủ nên cô hơi lo lắng vì sợ rằng
Thẩm Diệu Chu chính là ông lớn giấu mặt của khu nghỉ dưỡng Ánh Dương này. Mặc
dù trông Thẩm Diệu Chu không giống như người sẽ kinh doanh bừa bãi như vậy,
nhưng nghĩ đến tình tiết trong tiểu thuyết gốc Tống Ỷ Thi không có một chút
thái độ lạc quan nào khi nhắc đến thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan
và đạo đức của Thẩm Diệu Chu.
Cậu.
Chúng tôi.
Một sự phân chia ranh giới rất rõ ràng.
Hết sức khách khí và lễ phép.
“Chúng tôi” là cô với ai đây?
Là Ung Dương sao?
Thẩm Diệu Chu nhìn chằm chằm Tống Ỷ Thi một lúc không hề lên tiếng.
Mà ánh mắt của cậu ấy lại bình tĩnh thâm trầm khiến người ta khó mà
nhận ra cậu ấy đang nghĩ gì lúc này.
Ông chủ nói chen vào: “Ây, việc này không quan trọng lắm. Người mà cậu
Thẩm muốn tìm, chúng tôi sẽ tìm và đưa đến trước mặt cậu ấy. Làm sao có thể
phiền đến cậu Thẩm cùng đi tìm người với chúng tôi được.”
Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt đáp: “Ừ.”
Sắc mặt của Ung Dương lập tức trầm xuống: “Khu nghỉ dưỡng này của các
người, từ ông chủ đến đám tay chân làm việc vặt ai nấy đều rất lợi hại, đều rất
thích đưa ra quyết định thay cho khách có phải không?”
Trong phúc chốc, bầu không khí lại đông cứng lại.
Lão Đỗ và anh Cường đang đứng dựa vào tường cũng cảm nhận được cơn đau
truyền đến từ miệng vết thương, bắp chân cũng bắt đầu co rút.
Tên Tề Kiến Quân đó đã đợi rất lâu rồi, không những không đợi được Ung
Dương quay lại mà ngay đến một chút tin tức cũng không hề nhận được. Nếu thật
sự đến đây để chơi thì cũng thôi đi nhưng bây giờ bọn họ đã biết Ung Dương chạy
đến đây là để dọn hết đám người đến nơi này.
Như vậy thì không thể tiếp tục đợi như vậy nữa rồi.
Cánh cửa phía cuối hành lang mở ra.
Chu Trấn Hưng là người bước ra đầu tiên.
“Thế này là đang làm gì vậy?”
Ông chủ liếc mắt qua nhìn thì thấy Dương Lâm đang đi ở giữa.
Những người khác ông ta không thể kể tên bất kỳ ai vì chẳng có gương
mặt nào quen thuộc cả, nhưng ông ta đã từng gặp Dương Lâm. Đó là con trai út
của Dương Thiên Kim – một người giàu có nổi tiếng ở thành phố Hải.
Ông chủ biết đoàn khách này đều là khách quý nhưng rốt cuộc quý đến
nhường nào thì ông ta không hề hay biết.
Giờ thì ông ta đã biết rồi.
Ngay đến Dương Lâm cũng đứng sau người dẫn đầu, nghĩ cũng đủ biết vị
đại thiếu gia này “quý” đến mức nào.
Nhưng…
Nhưng lúc này thực sự khó khăn rồi, sắc mặt ông chủ có vẻ khó coi. Vị
Thẩm tiên sinh trẻ tuổi này và vị đại công tử đó rõ ràng quen biết nhau nhưng
rõ ràng hai người này cũng không ưng gì nhau.
Bây giờ một người thì muốn đi cùng nhau.
Một người lại không cho đi cùng nhau.
Vậy rốt cuộc là đi hay không đi cùng nhau đây?
Lúc này ông chủ đang phải đối diện với ánh mắt đầy mạnh mẽ mang theo cả
chút áp bức của Ung Dương.
Còn Thẩm Diệu Chu vẫn đứng yên ở đó với phong thái rất điềm tĩnh. Trên
người còn tỏa ra một luồng sát khí nhè nhẹ.
Đám người Chu Trấn Hưng và Tề Kiến Quân từ từ đi tới gần chỗ bọn họ và
hỏi lại một lần nữa: “Làm gì vậy?” Lại chơi trò gì mới hay sao?”
“Đây chẳng phải là cậu Thẩm đó à?” Tề Kiến Quân nhận ra Thẩm Diệu Chu.
Thẩm Diệu Chu khẽ gật đầu, dáng vẻ và thái độ hờ hững.
Chu Trấn Hưng sớm đã nhận ra cục diện của cuộc giằng co kiểu này. Cậu
ta mặc định rằng Thẩm Diệu Chu có quan hệ với khu nghỉ dưỡng này, thế là nghĩ
cũng chẳng thèm nghĩ liền đẩy lão Đỗ ra và đứng vào phía sau Ung Dương.
Những người khác cũng tự nhiên đổ xô về phía này.
Những người đàn ông cao to vạm vỡ mặc áo đen đứng phía sau Thẩm Diệu
Chu cảm nhận được khí thế hung h ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.