《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》
"Click click" tiếng bấm con chuột máy tính vang lên không
ngừng. Hình ảnh trên màn hình máy tính lại di chuyển. Thẩm Diệu Chu không hề
thấy phiền mà đọc lại một lần nữa.
“…Chuyện là như vậy.” Người đứng ở phía dưới cúi lưng, thấp giọng kết
luận những gì mình vừa nói.
Trong nhất thời, cả căn phòng rơi vào im lặng.
Người bên cạnh không khỏi ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu Chu, nhưng nhìn từ
vẻ mặt của Thẩm Diệu Chu thì thật là quá khó để phán đoán cảm xúc cùng ý nghĩ
của cậu ấy. Người bên cạnh bỗng cảm thấy sợ hãi nên chỉ còn cách quay đầu lại
nhìn người phụ nữ xinh đẹp trung niên đang ngồi trên ghế sô pha bên kia.
Người phụ nữ đó là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của bố Thẩm, tên
là Viên Lị. Khi Thẩm Diệu Chu trở về Trung Quốc thì bà ta cũng trở về Trung
Quốc cùng cậu ấy.
Viên Lị đón lấy ánh mắt của chú ta cũng không kìm được nhìn về phía
Thẩm Diệu Chu.
"Chu Chu, con xem, chú Lâm vẫn đang còn chờ..."
Thẩm Diệu Chu vẫn không nói năng gì. Ngón tay của cậu ấy vẫn đang đặt
trên con chuột, tư thế thoải mái mà đúng mực, cậu ấy ngồi trên một chiếc ghế
da, dáng người rất thẳng như thể một viên ngọc vô giá trên kệ vốn để nhiều châu
báu. Có thể khiến người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui, nhưng cũng khiến họ cảm
thấy đáy lòng phát lạnh.
Mà trong lòng Lâm Trung lúc này cũng cảm thấy ớn lạnh.
Viên Lị không thể ngồi yên được nữa, bà ta không thể không đứng dậy đi
đến phía sau Thẩm Diệu Chu. Bà ta muốn xem những gì mà cậu ấy đang xem.
Hình ảnh trên màn hình nhanh chóng đập vào mắt bà ta khiến bà ta không
khỏi giật mình.
Đây là tất cả những gì mà cậu ấy đã xem đi xem lại từ nãy đến giờ ư?
Chỉ là một video bài phát biểu tiếng Anh?
Viên Lị nhìn kỹ lại một lần nữa.
Ở giữa màn hình, cô gái đứng trên sân khấu khá xinh đẹp. Dáng người cô
mảnh khảnh, chiếc váy đồng phục tôn lên những đường cong khá hoàn hảo của cô.
Cô buộc tóc đuôi ngựa cao để lộ rõ những đường nét thanh tú trên gương mặt.
Viên Lị như đóng băng tại chỗ.
Lâm Trung ở đối diện nhìn thoáng qua vẻ mặt của bà ta, nhất thời càng
thêm lo lắng.
Bà ta đã thấy gì vậy?
Và tại sao hai người họ không nói chuyện?
Lúc này, đoạn video này vừa phát xong thì Thẩm Diệu Chu giơ tay điều
chỉnh vị trí của tai nghe bluetooth, ở trong thư mục bấm vào một đoạn video
khác và ấn bắt đầu phát.
Viên Lị nhìn chằm chằm vào video đó và phát hiện ra đó vẫn là một video
bài phát biểu bằng tiếng Anh! Cô gái trong video cũng không thay đổi...chỉ là
góc máy thay đổi thôi!
Lần này camera gần hơn, hiện rõ ngũ quan của cô gái... Đôi môi cô liên
tục hé ra khép lại, đôi mắt cô đôi khi nhướng lên lại có lúc cụp xuống. Bất kể
cô thực hiện một động tác nhỏ như thế nào, thì cũng mang một hương vị khác
nhau.
Thẩm Diệu Chu dường như đang đánh giá cao một tác phẩm nghệ thuật từ
nhiều góc độ.
Viên Lị cứng ngắc đứng ở nơi đó, nhất thời quên cả nói chuyện.
Hai người họ đứng đó, một người đứng một người ngồi xem không biết đã
qua bao lâu. Mà Lâm Trung cứ như vậy đợi liền một giờ đồng hồ.
Sự im lặng cuối cùng đã bị phá vỡ bởi một nhạc chuông điện thoại di
động.
Thẩm Diệu Chu nhấc điện thoại, sau khi kết nối thì chỉ khoảng ba phút
sau cậu ấy cúp máy.
Vào lúc này cậu ấy mới ấn tạm dừng video trên màn hình máy tính, quay
đầu nhìn Lâm Trung. Hai chân của Lâm Trung cũng vì đứng đợi mà phát đau.
"Tôi đã biết chuyện rồi, chỉ là đều do Lâm Quyền xử lý, vậy thì
trách nhiệm cùng quyền lợi đều ở trong tay hắn ta, chuyện này nằm ngoài tầm
kiểm soát của tôi." Thẩm Diệu Chu nhàn nhạt nói.
Lâm Trung không ngờ rằng mình đợi chờ lâu như vậy chỉ đổi lấy kết quả
như vậy, khuôn mặt của chú ta gần như không giữ được bình tĩnh nữa.
“Không phải chuyện ở trong nước do cậu quyết định hay sao?” Lâm Trung
nói, đột nhiên chú ta nghĩ tới một chuyện. Chú ta cúi đầu nói: "Hôm nay
làm phiền cậu rồi, tôi trở về suy nghĩ một chút, trở về suy nghĩ thật cẩn
thận."
Thẩm Diệu Chu đứng dậy: “Đi thong thả, tôi không tiễn chú nữa.”(C a l
an t h a - T Y T )
“Không dám, không dám phiền cậu tiễn.” Lâm Trung khom người lui ra
ngoài.
Viên Lị đứng phía sau Thẩm Diệu Chu, lúc này dường như đã tỉnh táo lại,
đặt tay lên vai Thẩm Diệu Chu, nhẹ nhàng thuyết phục: “Chú ấy dù sao cũng là
người trước kia theo bố con lập nghiệp, sao con lại đối đãi với chú ấy như
thế?"
"Chú ấy đến cầu xin tôi, vốn đã là sai lầm. Làm tôi phật ý cũng
không sao, bố tôi đồng ý cho tôi trở về Trung Quốc cũng là vì muốn tôi đắc tội
với họ..."
Viên Lị lúng túng nói: "Con không thể nói như vậy được. Là do ông
ngoại của con đã cố gắng hết sức để con trở về Trung Quốc, nên bố con mới đồng
ý. Làm sao lại muốn con đắc tội với bọn họ cơ chứ?"
Thẩm Diệu Chu không nói nữa.
Cậu ấy ngồi lại trên chiếc ghế da, đột nhiên hỏi: “Mẹ có muốn xem
không?”
Viên Lị do dự một chút, gật đầu nói: "Xem chứ."
Căn phòng nhanh chóng chìm vào im lặng một lần nữa. Cả hai vẫn im lặng,
lại cùng nhau nhìn chằm chằm vào màn hình.
Tống Ỷ Thi ở bên này hắt xì một cái.
Cô đã rời Khu nghỉ dưỡng Xương Du nhưng không quay lại ngay mà một mình
bắt xe buýt đi vòng quanh thành phố.
Tống Ỷ Thi đã lâu không về nhà. Vu Tú không còn cách nào khác đành phải
gọi điện cho Vu Mẫn nói là cô không thể đến ăn cơm cùng nhau được. Vu Mẫn không
còn lựa chọn nào khác ngoài thất vọng mà cúp máy.
Vu Mẫn cũng đặc biệt gọi Sở Nghệ Niên. Sở Nghệ Niên cũng nhanh chóng
nhận máy.
"Thi Thi vẫn đang chơi bên ngoài với các bạn học của con bé. Con
bé nói là nó đã chuyển từ Khu nghỉ dưỡng Xương Du đến một nơi khác để chơi rồi.
Mẹ con bé cũng không thể biết con bé đã đi đâu. Xem ra lần sau chúng ta chỉ có
thể cùng nhau ăn tối thôi...." Giọng Vu Mẫn mang theo một chút u sầu.
"Vâng, con hiểu rồi." Sở Nghệ Niên nhẹ nhàng trả lời.
Dù sao thì anh cũng đã gặp cô ở Biệt thự Xương Du rồi, hai người cũng
đã nói hết mọi chuyện, nên việc ng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.