《 Xuyên Thành Vạn Người Mê Trời Sinh Phải Làm Sao Đây?- Calantha TYT》  Một sự im lặng chết chóc bao trùm cả căn phòng. Khi Tống Ỷ Thi đang do dự định nói gì đó, đột nhiên Sở Nghệ Niên khẽ cười, lồng ngực run lên, giống như tiếng đàn cello làm rung động lòng người. “Khiêng bao tải…Trước kia tôi chưa từng thấy, hôm nay mới được gặp.” Anh nói. Sắc mặt của Ung Dương càng lúc càng tệ hơn. Trong lòng của Tống Ỷ Thi vang lên tiếng “lộp bộp”. Sở Nghệ Niên, anh mau chóng tắt cái micro của mình đi! Hăng quá hóa dở (*) anh có hiểu không? Lúc này chắc chắn Ung Dương đang hận cô lắm! (*): Chỉ sự việc làm quá mức thì cũng giống như làm không đủ, đều không thích hợp. “Tống Ỷ Thi?”
“Anh Dương! Anh Dương?” “Hình như Sở Nghệ Niên cũng không thấy đâu nữa rồi…”
Cánh cửa của khu trượt tuyết bị đẩy ra, theo sau là giọng nói của đám người Quách Viên cùng với tiếng bước chân đang đến gần. Tống Ỷ Thi không nghĩ ngợi gì đã giơ ngón tay đưa lên môi: “Suỵt!” “Anh đừng đi ra ngoài!” Tống Ỷ Thi vội vàng nói với Sở Nghệ Niên, sau đó đi ra ngoài. “Hả? Cậu ở đó à? Sao lại chạy vào một góc vậy?” Quách Viên nói, liếc nhìn phía sau cô. Tống Ỷ Thi cười nói: “Tớ tìm bên trong không thấy, nên chạy ra ngoài tìm.”
“Ồ, vậy cậu tìm được chưa?” “Tớ thấy rồi.”
“Vậy thì tốt!” Quách Viên đang căng thẳng lập tức thả lỏng cơ mặt: “Vậy chúng ta đi thôi. Anh Dương hơi nóng tính, có lẽ đã đi trước rồi.”
Ung Dương thiếu kiên nhẫn đang nấp trong bụi cây đã nghe thấy rõ ràng mồn một. “...” Sắc mặt Ung Dương càng thêm khó coi. Chẳng trách Tống Ỷ Thi không thích cậu? Ngay cả khi cậu ôm cô, cô cũng thấy giống như đang khiêng bao tải. Nhóm người này có phải đang nói xấu cậu trước mặt cô không? Ung Dương không kiên nhẫn sao? Thiếu kiên nhẫn ở chỗ nào vậy? Cậu đã lên xuống dốc trượt tuyết biết bao nhiêu lần, vậy mà còn không đủ nhẫn nại hay sao? Ung Dương ngước mắt lên nhìn Sở Nghệ Niên. Tình cờ Sở Nghệ Niên cũng đang nhìn cậu. Sau khi Tống Ỷ Thi rời đi, bầu không khí vẫn chưa thể êm xuôi ngay lập tức. Sau khi bầu không khí mờ ám tan biến là đến cuồn cuộn sóng ngầm. Bên ngoài vọng vào tiếng nói ồn ào của một nhóm học sinh lớp ba. Họ đang gọi tên Tống Ỷ Thi, hết lần này đến lần khác, ba từ này liên tục lọt vào tai hai người. Tống Ỷ Thi…Tống Ỷ Thi… Ánh mắt Sở Nghệ Niên trở nên lạnh lẽo. Ánh mắt của Ung Dương cũng giống như anh, trở nên sắc bén. Hai ánh mắt chạm phải nhau trong giây lát. “Đã là người của công chúng thì nên bớt lộ diện. Cậu Sở vẫn hợp với cuộc sống trong ống kính máy ảnh hơn.” Ung Dương tự phụ bình luận. “Nhà họ Ung không có chỗ ăn chơi sao?” Sắc mặt Sở Nghệ Niên không thay đổi, nhẹ nhàng phản bác: “Còn phải chạy đến địa bàn của nhà họ Sở? cậu Ung vẫn nên ở lại nhà họ Ung sẽ thích hợp hơn, tránh cho đao kiếm không có mắt làm bị thương (**). (**): Chỉ tránh những việc không hay xảy ra do vô tình. “Nhà họ Sở vô dụng đến vậy sao? Ở trong địa bàn của mình lại để lọt người mang vũ khí vào? Vậy thì người chết trước nhất định là cậu Sở. Cậu Sở lớn tuổi hơn tôi, mời cậu đi trước.” … Hai người mở miệng nói chuyện, tuy rất bình tĩnh, nhưng lời nói đều có sức sát thương như mang theo dao kéo theo gậy gộc. Trong đó Ung Dương là người phải chịu thiệt nhất.(C a l an t h a - T Y T ) Anh lớn tuổi sao?
Ánh mắt của Sở Nghệ Niên càng lạnh lẽo hơn hết thảy. “Ai ngu ngốc thì người đó chết trước. Người trẻ tuổi đầu óc cũng kém hơn.” Sở Nghệ Niên thản nhiên nói, nụ cười không biến mất, giống như đang khen cái gì đó với giọng điệu nhẹ nhàng. Ung Dương cười lạnh: “Người trẻ tuổi khi thấy bom đạn luôn chạy nhanh hơn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play